VN88 VN88

Em có ân hận khi cho anh nhét cặc vô lồn phá trinh em không

Nghe Hà hỏi, mặt Tam tươi hẳn lên, chàng luồn tay vào bụng lôi ra một lượt bốn năm cuốn sách.
Chàng cười hì hì:
– Đây là tất cả gia tài của chú Tư đó, anh bực quá lấy mẹ nó hết cho em coi một lượt luơn. Lúc nãy mọi người mải coi mấy đứa học trò mới biểu diễn, anh lẻn vào bàn thừ Tổ lấy hết sách của ông ấy luôn. Nhưng mà không biết em có chép kịp không, hình như trong đó có vẽ nhiều chữ bùa khó bắt chước lắm đó.
Hà mừng rỡ đỡnhững cuốn sách từ tay Tam, nàng nói thực nhanh:
– Anh đừng lo, nội ngày mai em đem trả anh ngay.
Tam có vê hơi nghi ngờ:
– Emlàm sao chép được hết trong một buổi. Có những chữ bùa anh nhìn theo vẽ cả buổi chưa xong nói gì là em.
Hà mỉm cười bí mật:
– Anh tin em đi, đúng trưa mai em đem trả lại anh.
Tam hơi lo:
-Em phải biết là chỉ có hai đứa chúng mình biết những điều này thôi. Nếu em để cho một người thứ ba nào chép giùm coi bộ nguy hiểm lắm đó.
Hà mỉm cười:
– Ngần này cuốn sách có tài thánh cũng không chép kịp trong một tưần lễ chứ đừng nói gì mình em. Cho dù em có nhờ mười người chép phụ cũng không thế nào chép đúng từng nét bùa được, mà anh còn lạ gì, vẽ bùa mà chỉ thiếu một nét thôi cũng hỏng ngay.
– Nếu vậy em làm sao đây?
– Anh phải thưởng em mới nói.
Em muốn gì cũng được, nói đi.
– Hôn em một cái thôi.
Tam cười hì hì cúi xuống, Hà ngửng mặt lên và nụ hôn ngọt lịm tràn đầy bờ môi nàng. Một lúc sau Tam ngửng lên, nói:
– Bây giừ em nói đi.
Hà mỉm cười:
– Em có quen một anh bạn, anh ta có tiệm chụp hình, bây giờ em tới đó nhừ anh ấy chụp lại hết những trang sách này, rửa ra hình thì chỉ nội tối nay là xong hết mà không thiếu một nét chữ nào cả.

Tam mừng ra mặt, chàng không ngờ Hà lại nghĩ ra được cách đó, nhưng chàng bỗng hơi lo là không hiểu Hà có đủ tlền chụp hết bấy nhiêu trang sách hay không. Ngần ngừ một lúc, chàng hỏi:
– Liệu em có phải trả nhiều tiền lắm hay không?
Hà trả lời ngay:
– Anh đừng lo, người này em quen thân lấm, anh ta chắc chắn chỉ lấy tiền vốn thôi chứ không dám đập đổ em đâu Hơn nữa, tối nay em chỉ nhờ anh ấy chụp lại rồi rửa ra phim thôi, chứkhông đủ thì giờ in ra hình đâu. Để thủng thẳng mình học tới đâu đem rửa hình tới đó, vừa an toàn, vừa đỡ tốn một lần nhiều quá.
Tam mừng lắm, chàng lật đật nói:
– Anh không ngừ em giỏi quá, nếu vậy em đi ngay đi kẻo trễ.

 

Hà ôm mấy cuốn sách đi ngaYlnàng ra đầu hẻm gọi xe cyclo tới chợ Bà Chiếu. Tiệm chụp hình của anh bạn nàng nằm ngay bên hông chợ. Gọi là cái tiệm chứ thật ra ở đó chỉ là một căn phòng nhỏ được ngăn ra nhiều ngăn để chụp hình. Hà quen anh chàng Bình này cũng mấy tháng nay rồi, anh ta tối nào cũng mò tới chỗ nàng làm tán tỉnh nhăng nhít. Đã nhiều ìân Bình rủ nàng về nhà nhưng Hà cứkhất đi khất lại mãi, riết rồi anh ta có vẻ cũng chán và ít lui tới chỗ nàng làm. Tối nay nàng tự dưng tới tiệmBình,làm anh chàngngạcnhiênhết sức. Bình hớn hở, hỏi:
– Ủa, ngọn gió nào đưa người đẹp của tôi tới đây vào giờ này vậy?
Hà cười khúc khích.
– Sao mà hôm nay anh cải lương quá vậy anh Bình.
– Nếu anh biết ca cài lương, nhất định sẽ chỉ ca cho một mình em nghe thôi. Nhưng đêm nay nếu em ở lại đây đi ăn cơm với anh, dù cho không biết ca, anh cũng ráng ca với tất cả trái tim khô cằn này từ bao lâu nay mong đợi.
Hà liếc xéo một cái thực tình.
– Nếu em chịu ở lại ăn cơm với anh đêm nay để coi anh chụp hình, anh có chịu không?
Bình cười hành hạch.
– Nhất định là chịu rồi, chịu cả chân lẫn tay, cả đầu cả mình nữa. Nhưng mà chụp hình ai vậy?
Hà đưa mấy cuốn sách cho Bình, nói:
– Ông thầy em nhờ chép lại dùm mấy cuốn sách này, em làm biếng quá, chựt nghĩ tới anh, nên tới hỏi xem anh có thể làm cách nào chụp hình lại được không?
Bình cưừi ha hả.
– Xong ngay, xong ngay. Nghề của chàng mà. Nội đêm nay chụp xong hết, sáng mai là có phim liền. Nhưng mà hình thì phải chờ một ngày mới in xong. Chỉ có một điều, em muốn anh làm liền, phải ở lại đây phụ với anh, anh làm ban đêm một mình buồn lắm.
– Thì em đã nói ởlại với anh mà. Anh ăn uống gì chưa?
Chưa, đang tính đóng cửa ra chợ ăn đây.
– Bộ ngày nào anh cũng đi ăn tiệm à?
– Nhưvậy thôi, chứ có ai nấu cho mà ăn đâu?
– Anh này xạo quá, bữa trước nói với em ở chung với gia đình bà chị, hôm nay lại nói không có ai nấu cơm cho ăn.
– Ăn ở nhà bà ấy chán thấy mẹ, hơn nữa nếu định đi chơi đâu thì phải ăn đường ăn chợ thôi. Còn như hôm nào chụp nhiều hình, phải ở lại đêm rửa, đâu có về nhà ăn cơm được.
– Ủa, bộ trong cái tiệm nho nhỏ này cũng có chỗ cho anh ngủ sao?
Bình trựn mắt làm bộ mạt Hà. –
– Trời ưi, sao em khinh khi cái tiệm anh quá vậy. Vô đây anh chỉ cho coi long sàn của anh nè.

Không chờ cho Hà có chịu đi coi hay không, Bình le te đi vô trong liền. Hà bìết ngay anh chàng đang định giở trò gì, nhưng nàng vẫn theo sau ngay. Nghề của nàng là như vậy rồi, há chi hôm nay tới đây còn có mục đích lợi dụng Bình nữa. Qua khỏi một tấm vách ngăn với bên ngoài, Hà nhìn ngay thấy chiếc ghế bố dựng ở góc phòng. Bình kéo chiếc ghế bố ra giữa phòng, bật tung ra, chàng ngồi lên
thành ghế cười hề hề.
– Em thấy chưa, cũng có đủ mùng mền, chăn gối như ai phải không?
Hà lại cười khúc khích, nàng ưỡn người về phía trước thực khêu gợi. Bộ ngực no đầy làm Bình ngẩn ngơ ngay.
Nàng cố tình đứng ngoài cửa, nói:
– Coi bộ cũng ấm cúng quá há.
Bình đập tay nhe nhẹ vô thành ghế bố, giọng chàng run run:
– Thì em thử ngồi đây một chút coi.
Hà đâu có dại gì để Bình đốt giai đoạn một cách chóng váng nhưvậy, nàng ẫm ừ nói:
– Lo gì anh Blnh ơi. Tối nay em ở lại đây coi anh chụp hình mà.
Bình cười hềnh hệch, ra cửa nắm lấy tay Hà.
– Em làm anh điên lên được.
Hà nói lảng qua chuyện khác:
– Anh để em ra chợ mua cái gì về đây ăn, trong khi anh sửa soạn đồ nghề chụp ba cuốn sách đó cho em đi nghe.
Nói xong Hà đi ngay, không để cho Bình kịp nói gì. Nàngnghĩ, nếu Bình có muốn loạng quạng, nàng củng phải đoạt được mục đích của nàng trước đã. Hà ìân mò ra phía trước chợ, ở đây nàng biết có xe ưù thật ngon, ngày nào ghé qua đây Hà cũng phải tới xe mì này làm một tô. Mặc dù biết Bình đang trông đứng trông ngồi ở nhà, nhưng Hà cũng vô đây thủng thẳng làm một tô mì trước đã. Tối nay chắc chắn chẳng bao giờ Bình để cho nàng yên được. Những lần Bình mò tới chỗ nàng làm, anh chàng nổi tiếng gỡ gạc đủ thứ, chân tay chẳng bao giờ để yên được một phút thôi. Cũng vì vậy mà các cô làm ở đó thấy Bình là sợ. Tuy nhiên, anh chàng được một cái dễ sai bảo, nhờ gì cũng đưực nói gì cũng nghe và cũng không đến nỗi kẹo cho lắm.

Sau khi ăn uống no nê, Hà mua hai khúc bánh mì ba tê một chai bia lớn đem về tiệm Blnh, anh chàng đã đóng cửa tiện từ hồi nào rồi, nhưng đèn bên ngoài vẫn để sáng.

Hà bước vô tiệm trong khi Bình đang lui khui chụp hình mấy cuốn sách của nàng, thấy Hà, Bình reo lên:
– Anh đã tưởng có đứa nào bắt em mất rồi chứ.
Hà cười khúc khích, đưa đẩy:
– Tối nay em không về với anh, làm sao ngủ được đây.
Bình cười tít mắt, khoái trí. Chàng ra đóng cửa lại, gài then hẳn hoi rồi tắt đèn phía ngoài, hí hửng:
– Bây giờchúngmình có thể yên trí làmviệc rồi, không còn sợ ai quấy rầy nữa.
Hà làm bộ ngây thơ, hỏi:
– Ủa, bộ còn có ai ở đây với anh nữa sao?
Bình tưởng Hà hiểu ìâm câu mình nói, xua tay lia lịa:
– Đâu có ai, đâu có ai. Anh định nói khách hàng thôi mà.
– Anh cũng có nhiều khách hàng muốn chụp hình khuya thế này lắm hay sao? – Đâu có, đâu có. Thỉnh thoảng lắm mới có trường hợp khẩn cấp của mấy người có
đám tang tới tìm mình rửa hình gấp thôi. Chứ giờ này đóng cửa rồi còn ai có hứng đi chụp hình nữa đâu. à, mà em mua cái gì đó chúng mình đem vô trong này ăn cái đã chứ.
– Em ăn rồi, mua cho anh chai bia với ổ bánh nù thôi.
– Em đi ăn hàng, hèn chi mà lâu dữ.
Hà trao ổ bánh mì cho Bình.
– Anh có đồ khui bia không.
– Có ngay, có ngay. Cái gì chứ thứđó lúc nào cũng sẵn sàng mà, nhưng em mua có một chai thôi sao.
Hà cười:
– Tối nay em còn muốn anh phải làm việc, chứ say ngoắc cần câu sao được.
– Em nói đúng rồi, đúng rồi. Tối nay say thế nào được mà say chứ.

Vừa nói, Bình vừa choàng một tay qua vai Hà, kéo nàng sát vào mình, Hà vờ lờ đi như không biết anh chàng bắt đầu gỡ gạc. Bàn tay Bình mò xuống cổ áo nàng thực nhanh, chiếc nút bấm bật tung ra thực lẹ, nàng co mình lại vì tay Bình hơi lạnh.
– Tay anh lạnh quá hà, để em mở bia cho anh uốngvài ngụm cho ấm người đã có được không.
Bình rụt tay ra liền, chàng cười hì hì nịnh đầm.
– Da em mịn như tơ.

VN88

Viết một bình luận