Bỗng nhiên Châu chợt nhớ tới Tiến, anh chàng hàng ngày được dl ghẻ nàng mướn chèo xuồng cắt rau muống cho nhà nàng. Tiến và nàng thỉnh thoảng vẫn lén lút ân ái khi nhà không có ai. Tuy nhiên Châu chỉ có chút cảm tình với Tiến thôi chứnàng không hề yêu Tiến. Chính Châu đã nhiều lần nói với Tiến như vậy và cả hai cùng cam kết không nói với ai những gì thỉnh thoảng hai đứa vẫn lén lút làm. Có lẽ Tiến cũng biết thân, biết phận nên chàng chẳng bao giờ mơ ước hơn. Bởi vì Tiến thực nghèo, không nhà, không cửa, không thân nhân, không bà con giòng họ gì ở đây cả. Diện mạo chàng cũng chẳng đẹp dẽ gl để mê hoặc được ai, hơn nữa, chàng lại lớn hơn Châu cả chục tuổi. Cái lần đầu tiên Châu ngả vô lòng Tiến, chàng tưởng như nàng tinh nghịch một trò chơi trẻ con, ai ngờ Châu qủi quái đến thế,và rồi thỉnh thoảngnhà khôngcó ai, Châu lại kêu Tiến tới đùa rỡn như vậy. Riết rồi Tiến và Châu thành thói quen, cứvắngngưừi là Tiếnlại mò vô nhà Châu, chẳng ai để ý tới chàng vì sự chênh lệch đủ mọi thứ giữa Châu và chàng. Hôm nay khi gánh rau muống ra chợ cho dì ghẻ nàng, Tiến nhìn thấy cảnh thân mật giữa Châu và Cưng, linh cảm cho Tiến biết từ nay sẽ không còn những cuộc vui với Châu nữa. Có lẽ Tiến nổi cơn ghen thực sự, mặc dù chàng biết rằng mình không có tư cách gì để làm thế. Nhưng không biết sao, Tiến vẫn cứ kiếm một chỗ rình rập Châu. Tới khi cả đám kéo nhau ra chợ Thị Nghe ăn, chàng cũng lẽo đẽo theo sau và tới lúc Châu và Cưng tách riêng ra, chàng lại càng bám sát hai người kỹ hơn. Tiến rất cẩn thận nên cả Châu và Cưng nhiều ìân đã nhìn trước trông sau mà không nhìn thấy Tiến. Lúc Cưng nắm tay Châu kéo vô ruộng mía làm Tiến điên lên, chàng cũng lủi vô ruộng mía và cố tình đi thật gần để nghe xem Cưng và Châu nói năng gì. Bây giừ Tiến đoán được là Cưng đã lột hết quần áo Châu ra từ lâu, nếu không chính Châu cũng tự làm lấy, chàng biết Châu hơn ai hết, con nhỏ này can không nổi, nó làm tất cả những gì ưa thích, không chừa
một thứ gì. Bây giờ, sau một lúc cả hai im lặng thực lâu, Tiến mới lại nghe Châu thì thầm.
– Anh có mệt không?
Giọng Cưng yếu ớt.
– Ừ kỳ quá héng em.
Để em làm cho anh hết mệt nhé?
– Ừ em làm sao?
Tiến lại không nghe ai nói gì nữa, một lúc sau, giọng Cưng rên hừ hừ làm Tiến chịu không nổi nữa, chàng đã biết Châu đang làm gì rồi. Cái hình ảnh ấy làm chân tay chàng run rẩy và muốn nổi điên lên. Chàng muốn xông ra bóp chết thằng nhóc con lắc bầu cua này. Bỗng Tiến chợt nghĩ tới San, anh chàng làm tình báo mà thường tới am chàng dọ hỏi tin tức trong vùng. Tiến đã nghe tiéng tăm con người này trong lãnhvực bùa ngải. Ngay cả Châu cũng nhiều lần nói với chàngvề San. Bây giờ là lúc phải nhờ cậy tới San rồi, từ trước tới nay San nhờ Tiến rất nhiều mà chàng chưa đòi hỏi gì ở San cả. Tại seo hôm nay không nhờ San giúp cho một chút bùa yêu để giựt người con gái này lại hoặc ít nhất cũng đừng để mất đi những giây phút thần tiên lén lút từ trước tới nay.
Nghĩ vậy, Tiến lủi ra khỏi ruộng mía ngay, mặc dù những tiếng rên rỉ của Cưng còn đó, càng ngày càng gấp rút và hình như có lúc nó rít lên nữa, những âm thanh ấy lại làm Tiến chạy thực nhanh.
Về tới chợ Thị Nghè. Tiến kiếm cục gạch vẽ mật hiệu trên cột đèn trước cửa chợ bên cạch bà già bán thuốc. Chàngvô quáncà phê ngồi chờ. Khi Tiếnvừa đi khỏi, chàng không biết bà già bán thuốc nhìn thấy hình vẽ của Tiến, lật đật gửi tủ thuốc cho người bên cạnh, móc trong người ra mảnh giấy chạy vôAtiện thuốc tây gần đấy, trao mảnh giấy cho ông dược sĩ. Ông này đọc qua mảnh giấy hấp tấp chụp điện thoại gọi đi ngay.
Cũng ngay lúc đó, San nhận được tín hiệu phải liên lạc với sở Phản Gián ngay. Chàng lật đật tạt qua một trạm gác cảnh sát, xuất trình sựvụ lệnh, mượn điện thoại gọi về sở. San ghi chép địa điểm báo động rồi nhẩy lên xe tới đó tiếp xúc với Mật Báo Viên ngay. Không đầy lO phút sau, San gặp Tiến. Sau khi nghe Tiến kể lể, San nửa khóc, nửa cười. Tiến đã dùng mật hiệu liên lạc khẩn cấp báo động để gặp chàng. Cũng vì San đang nhờ Tiến theo dõi một tổ chức đặc cơng Việt cộng trong hẻm Lao Động mà mấy tháng trước Tiến phát hiện được. Chàngh đã chỉ cho Tiến cách liên lạc khẩn cấp khi đám đặc công hành động. Nhưng bây giừ Tiến dùng cái đó gọi chàng tới để xin một cái bùa yêu! mà người con gái ấy lại là học trò chàng. Cũng như thằng nhóc con Tiến muốn trừ khử cũng lại là học trò chàng luôn! San nghe xong câu chuyện, cười hì hì. Trao cho Tiến một chai dầu thơnl nhỏ.
– Tôi đồng ý giúp ông lấy lại cảm tình con nhỏ, cũng nhưcó thể dùng cái này mồi chài những người ông khoái. Nhưng giết thằng Cưng thì không thể làm được vì tôi chưa hề giết người bằng bùa ngải bao giờ. Hơn nữa, thàng Cưng có ăn nằm với con Châu cũng chưa đáng tội chết. Vì cả hai đứa cùng tựnguyện. Tối nay trước giờ giới nghiêm, ông ra nghĩa trang người làu ở đường Dương Công Trừng đợi tôi, chúng ta sẽ cùng luyện thêm những gl ông muốn. Còn lần sau có chuyện gì thì vô võ đường thầy Tư nhắn tôi, đừng dùng mật hiệu khẩn cấp này nữa, vì ông làm như vậy cả sở tôi báo độngrồi, chúng mình không nói chuyện với nhau lâu được, ông chỉ có thể gọi tôi bằng cách này để theo đám đặc công Việt cộng mà thôi. Bây giờ tôi phải về sở không có mọi người chờ.
Nói rồi San đi ngay. Từ ngày luyện được Bùa Yêu trong cây chuối hột, chàng chưa bao giờ dùng tới. Hôm nay San định nhân cơ hội này thử một lần cho biết, thực ra chàng cũng chẳng hăng hái gì giúp Tiến làm cái chuyện tào lao này.
Hơn thế nữa, Châu là đệ tử đã nhập môn của thầy Tư rồi, chàng chỉ muốn thử xem Bùa Yêu trong cây chuối hột của chàngmạnh tới mức nào,nó có thểlấnlướt được những gì thầy Tư điểm vào mình Châu hay không? Tiến sẽ là người giúp chàng nghiệm lại những ẩn số này.
San đi rồi, Tiến mừng lắm. Nhất định phen này chàng phải giữ Châu vĩnh viễn làm của riêng mới được. Dù cho có không lấy được Châu làm vợ, nhưng cứ lén lút như thế này có khác gì là vợ chồng đâu. Bỗng chàng giật mình vì chựt nhớ phải đi cắt rau muống với bà Tám. Mải theo dõi Cưng và Châu nên quên béng cái vụ cắt rau muống rồi. Tiến lật đật đút chai dầu thơm vô túi, trở về ngay.
Chàng vừa tới đầu hẻm đã thấy bà Tám đứng ngóng ở đó rồi, bà ta có vẻ nóng ruột lắm, Tiến biết ngoài chàng ra, không ai có thể giúp bà .cắt rau muống nhanh như chàng được, một mình chàng có thể làm bàng ba người khác. Khôngphải chàngnói phách, đã có lầnbà Tám đã cho chàng nghỉ để mướn người khác, nhưng cuối cùng rồi không ai làm bằng chàng, bà Tám lại đành theo năn nỉ Tiến làm trở lại.
Vừa nhìn thấy Tiến, bà đã la chói lói:
– Trời đất ơi, chú đi đâu giờ này mới về? Muộn quá ” trời rồi nè. Hôm nay dám cắt rau tới nửa đêm cũng chưa xong lắm.
Tiến chỉ còn biết cười trừ, chàng lật đật theo bà Tám vô nhà lấy đồ nghề ra ghe ngay. Ông Tảm cũng phụ với chàng cầm mớ lạt và còn cẩn thận đem theo cây đèn măng xông để tới tối có ánh sáng choTiến thấy đường mà cắt cho đủ số rau giao cho người ta. Ông cố dặn dò:
– Tôi biết chắc hôm nay làm trễ rồi, chú ráng ở lại cắt cho đủ số nhé. Cầm cây đèn này cho chắc ăn.
Tiến gật đầu lia lịa:
– Được mà, được mà. Chú Tám cứyên trí đi. Tui có cây đèn này nhất định cắt đầy ghe mới về mà.
Bà Tám được thể giao hẹn:
– Đó tự chú nói đó nhé, cắt không đầy ghe, tôi không cho về đâu đó nghe.
– Dì Tám cứ tin tui đi, nhất định không đầy ghe tui không về mà.
– Thôi được rồi, chúng mình chèo ghe đi.
Chiếc ghe lao ra sông thực nhanh. Khúc sông hồi đó ông Tám be lại cũng cách nhà không xa lắm chèo khoảng nửa tiếng là tới ngay. Chỗ đó sở dĩ trồng rau muống được vì có một khúc sông lõm vô, lội xuống chỉ khoảng ngang bụng, nước ở đó dù lên hay xuống cũng chẩy hết sức từ từ, bởi vậy rau muống không bao giờ bị rã bè. Cứ khoảng xế trưa sau khi bán hết rau, bà Tám về nhà nghỉ một chặp, đợi Tiến tới là lấy ghe đi với anh chàng này cầt đầy một ghe rau đem về, chờ tới sáng sớm mai lại chở ra chợ Thị Nghè giao một mớ cho các bạn hàng ngoài đó, còn bao nhiêu đem về bán ở Chợ Nhỏ. Cũng nhừ đám rau muốn này mà gia đình bà sống rất thoải mái và lâu lâu bà lại sắm được vài chỉ vàng để dành.
Trongkhi đó Tiến vẫn nghĩ miên man về Châuvà Cưng, không biết giừ này hai con qủi đó về chưa. Những tiếng rên rỉ của Cưng vẫn còn vang vang trong đầu Tiến. Chàng biết chầc thằng nhóc con đó đâu có nhằm nhò gì với Châu, chính Tiến còn có khi chịu không nổi há gì là thằng con nít hỉ mũi chưa sạch này. Nhiều lúc Tiến cũng tự nghĩ, không hiểu sao Châu mới ngần ấy tuổi đầu mà nàng có những đòi hỏi ghê gứn hư vậy. Tiến nhớ một lần, trời mưa thật lớn, Châu mò tới nhà chàng, mình mẩy ướt như con chuột lột. Nàng cởi bỏ qưần áo vắt hết nước, treo lên vách. Tiến lấy khăn lau cho nàng và đốt lửa cho Châu sưởi. Tiến ở một mình một nhà, nói là nhà chứ thực ra đó chỉ là cái trái của một gia đình đông con, ngăn ra cho chàng mướn. Được cái có cửa ra vào riêng và nằm khuất về phía sau nên rất kín đáo.
Hôm đó Tiến kéo Châu lên giường, lúc đầu cũng như mọi lần, hai đứa rỡn qua, rỡn lại. Tới khi táp vào nhau rồi, không hiểu sao Châu như con cọp đói, nàng làm cho Tiến vã mồ hôi. Khi Tiến mệt ngất ngư, Châu vẫn không tha chàng, nàng nói có cách làm cho Tiến hết mệt, thực ra sau đó Tiến nằm liệt giưừng luôn cho tới hôm sau mới bò dậỵ được Hồi trưa, Tiến nghe Châu nói với Cưng y như hôm Châu làm chàng ngất ngư. Hình ảnh đó không thế nào chàng quên được.
Nghĩ tới đó, thân thể Châu lại nónglên, chàng liếc nhìn bà Tám đang chèo phía sau. Thường thường bà chỉ cầm lái, để cho một mình Tiến chèo phía trước.