Sự thực thì chẳng ai hiểu hết lời thầy Mười Lớn nói gì, ông cứ dùng lời di huấn của SưTổ lập đi lập lại hoài. Nhưng có điều ai hỏi thêm về hai chữ “chân không” ông chỉ cười nói, “Các thầy không chịu suy nghĩ, Phật tại tâm thì hai chữ chân không có gì đâu mà phải hỏi tôi.” Câu trả lời luôn luôn là nhưvậy, và cuối cùng cũng chẳng ai hiểu ông mưốn nói cái gì! Còn nhiều người chạy tới ông xin sợi dây cà tha ba mươi sáu mắt, ông lại nói:
– Tôi vẫn dùng sợi dây Cà Tha ngũ hành năm mắt của Sư Tổ cho đây. Làm bằng chì thôi, có sao đâu. Các thầy muốn thứ đó làm gì? Để tiền mà giúp bá tánh. Đạo hạnh mình đâu có nằm trong sợi dây đó! “Chân không thôi! Mà hơn nữa, sợi dây đó đâu có luyện bậy luyện bạ được, tới như tôi còn không dám luyện mà mang, các thầy thấy đủ tư cách chưa?
Thế là không còn ai dám nói vụ dây Cà Tha ba mươi sáu mắt với thầy Mười Lớn nữa. Khi thầy Mười ở cầu Bình, Lợi xuống núi, mọi người bu chung quanh ông không phải là một điều lạ.
Nhất là thầy Mười nổi tiếng về rộng rãi, sự rộng rãi này đi tới độ các thầy bà khác không dám mang đệ tử mình tới nhà thầy Mười nữa, vì không trước thì sau, các đệ tử đã tới nhà thầy Mười rồi đều bỏ thầy cũ để theo thầy Mười. Cũng vì thế mà cho tới bây giờ San mới được gặp thầy Mười.
Có lẽ thầy Mười cũng nhìn thấu tim gan San, ông mỉm cười cầm sợi dây Cà Tha vàng lên, choàng ngang vai chàng nói:
– Thầy quì xuống nhận bửu bối.
San muốn bật khóc khi quì gối trước bàn thờ, lần này tự nhiên chàng có linh cảm mlnh thực sự đón nhận một quyền lực siêu phàm chưa hề dám một lần mơ ước, nhưng cùng lúc đó, tự nhiên lại có mặc cảm đang phạm tội, chàng cũng không biết tại sao!
Thầy Mười đọc chậm một câu chú và bảo chàng đọc theo, mỗi lần đọc thêm tên một vì tổ trong ba mươi sáu vị. Vì San đã thuộc lầu tên các vị Phật Tổ đó nên sự “nhận chú” không có một trở ngại nào cả.
Khi đọc chú và danh vị ba mươi sáu Phật Tổ xong, thầy Mười đặt tay lên vai chàng nơi đặt sợi dây Cà Tha, bỗng cả Sanvà thầy Mười cùnggiật mìnhvì một luồng điện nóng rát da chuyền cả vào vai San lẫn tay thầy Mười.
Chànghoang mangcùng cực, trong khi thầy Mười sung sướng tột cùng, thầy nhln San hớn hở nói:
– Khá, khá lắm. Thật không uổng công tôi kỳ vọng ở thầy. Bây giừ mọi sự tôi đã bồi đắp cho thầy, nay tôi muốn nhờ thầy một việc. Thầy biết rằng, từ trước tới nay, tôi chưa hề ban phát một điều gì cho ai mà không đòi hỏi người đó phải trả lại cho tôi một điều tương xứng. Tôi cũng chưa bao giờ ăn không của ai cái gì, nhưng cũng chưa bao giờ cho không ai cái gì cả. Vậy tôi muốn thầy giúp tôi chuyện này thầy có thấy hối hận không?
San hăng hái nói:
– Thưa thầy, đó cũng là điều con ưu tư từ nãy tới giờ, vì con không thế nào nhận của thầy nhiều quá như thế này được Nếu thầy muốn con làm một điều gì sức con có thể cáng đáng được, thề có banh thây nát thịt cũng không từ.
Thầy Mười cười ha hả.
– Hay, hay, khí khái lắm. Sự thực, chẳng nói giấu gì thầy, khi luyện cho thầy sợi dây này, không phải tôi tốt với thầy tới độ đó đâu. Bởi vì tôi đang cần một người có thể mang sợi dây đó giúp tôi luyện thêm một con “Thiên Linh Cái.”
San giật mình, chân tay run lẩy bẩy. Hèn gì khi thầy Mười dặt sợi dây Cà Tha lên vai chàng, San đã có linh cảm sắp phải làm một chuyện gì tội lỗi?
Có lẽ đọc được ý tưởng chàng, thầy Mười mỉm cười, nói:
– Tôi biết thầy đang lo lắng, nhưng lần này không có gì quá đáng đâu.
San miễn cưỡng nói cứng:
– Thưa thầy, dù có thế nào đi nữa, con cũng nhất định làm theo lời thầy dạy.
Thầy Mười gật gù.
– Tết, tốt, để tôi nói thầy nghe cho khỏi áy náy. Số là cách đây hơn một tháng, có con nhỏ đúng mười tám tuổi, còn trinh trắng. Tôi biết vậy vì nó là con nhà rất tử tế, đàng hoàng. Nó treo cổ chết vì thi Tú Tài rớt. Gia đình đem chôn ngay trong vườn sau nhà. Tôi định tối nay tới đào mộ nó lên, lấy cái ván hòm phía dưới về luyện một con Thiên Linh Cái để giữ căn nhà này. Nếu để quá trăm ngày là hỏng, nên phải làm ngay, càng sớm càng tốt.
San ngập ngừng hỏi:
– Thưa thầy, con biết gái còn trinh treo cổ tự tử thì linh lắm, nhưng phải là con một mới luyện Thiên Linh Cái được Không biết cô đó có anh em gì không?
Thầy Mười mỉm cười.
– Nó là con một mới đáng nói chứ.
Tự nhiên San thấy hăng hái lạ lùng.
– Như vậy chắc thầy cũng biết là khi đem được hồn cô gái này về đây rồi, dù cho thầy có làm cách nào, khi để cô ta giữ cái am này, con vẫn là người ra vô thong thả.
Thầy Mười cười thành tiếng.
– Với ai tôi còn ngại, với thầy tôi đâu sợ gì. Không lý thầy lại phản tôi được sao?
San lật đật.nói ngay:
– Con đâu dám, nhưng nói thế để thầy biết trong vụ này, con cũng có lợi nữa. Thầy có nghĩ ra không?
– Làm gì tôi không biết, chẳng những thầy ra vô đây tự do mà thầy cũng còn sai khiến được con Thiên Linh Cái của tôi nữa. Nhưng thầy biết ràng, nếu thầy xử dụng nó mà không có phép của tôi, thầy có ở yên được không? Hơn nữa, tôi phải cần thầy vì nếu không có thầy, con Thiên Linh cái đó không theo tôi về đây. Phải cần một thanh niên trẻ mới giữ được hồn phách nó trong này. Tôi già rồi, lo sao nổi. Bữa hôm tôi để thầy luyện phép với cô Lệ cũng là để thử sức lực của thầy nữa đó. Thầy không bị cô ta vật ngã cũng là tay khá rồi. Con ma đầu này về đây có hầu hạ thầy vài lần cũng chẳng nhằm nhò gì. Hơn nữa, thầy đã có dây Cà Tha ba mươi sáu mắt bằng vàng còn sợ gì ai.
Quả thực điều này San chưa biết, nghe thầy Mười nói chàng rùng mình, mồ hôi vã ra ngay, lo sợ…
Chiều hôm đó, San và thầy Mười lục dục sửa soạn đồ nghề để tối đến đào mả cô Hai Thu.
Nhà cô Hai Thu cách đây mấy cái vườn. Có thể đi đường tắt luồn qua nhữngvườn cây để tới đó mà không phải dùng con đường cái của làng xóm. Cô Hai Thu co khuôn mặt thật đẹp. Thầy Mười cho San coi hình của nàng – Cái hình đó một người đệ tử của thầy cho mấy bữa trước – Trong hình, San thấy cô ta ốm yếu, giáng người ẻo lả, nhưng đặc biệt cô có cặp mắt thực đa tình và chiếc miệng hơi rộng, cặp môi lại mỏng.
Sau khi sửa soạn xong đồ nghề đào sới và bùa chú cũng như các thứ vật dụng cần thiết khác, thầy Mười bảo San đi ngủ để tới khuya có đủ sức làm việc. San chui ngay vào căn phòng nhỏ bữa trước, leo lên giường đánh một giấc. Trong giấc ngủ chập chờn, chàng mư thấy cô Hai Thu, hình bóng của nàng hiện ra thực rõ, mớ tóc dài óng ướt chẩy xuống tới lưng qưần. Khuôn mặt buồn vừi vợi, hình như lúc nào nàng cũng đang khóc thút thít. Hình ảnh của một người con gái yếu đuối ngồi khóc là điều tối ky của San, trong đời đã không biết bao nhiêulần, chànglàm những chuyện điên rồ vì lừi yêu cầu của những cô gái đẹp mau nưức mắt. Hình như nước mắt của họ có mãnh lực thiên thần điều khiển con người chàng theo ý muốn. Biết được yếu điểm đó mà không thế nào chàng tránh được. Khôngbiết một ngày nào đó, có vì những giọt nước mất của các cô gái này làm cho San thân bại danh liệt khống? Tối hôm nay, chưa tới giờ khởi sự mà San đã thấy cô Hai Thu ngồi khóc, tự nhiên lòng San đau quặn, chàng muốn được ôm nàng vào lòng để nói những lời an ủi ngọt ngào nhất cho nàng vơi đi những tức tửi đang dâng trào…
– Dậy… dậy thầy San, tới giờ rồi.