Tôi hẩy đít lên. Chú nắc xuống. Chúng tôi đự không còn biết trời trăng mây nước nữa. Chim cứ kêu. Gió cứ thổi. Mây cứ trôi. Tôi nằm thưởng thức tận cùng cái khoái lạc thần tiên chú Hạnh đang cho. Lâu thật lâu. Hình như mặt trời đã gần lặn ở hướng tây Vì vạn vật đã đổi màu mờ ảo. Chú lật tôi lên bụng ông bảo tôi đụ tiếp. Kiểu nào cũng sướng, nhưng sao tôi thích nằm dưới hơn. Rồi cả hai ra cùng một lúc. Nghỉ 20 phút rồi lại tiếp tục đụ. Lần này kéo dài cho đến khi đêm đã xuống. Tôi ôm ông:
– Cháu không muốn về nhà nữa. Nằm đây đụ luôn tới sáng.
Ông chả nói năng gì, cứ lo hì hục đụ sao cho tôi ra thêm lần nữa, rồi cúi xuống liếm. Xong ông mặc áo quãn cho tôi, ra quán ăn nữa rồi mới về.
Trừ thứ bảy, chủ nhật. Ngày nào tôi với “chàng” cũng ra đây đụ ngất trời. Cho đến hôm tôi nhìn lén thím Hạnh “săn sóc” Vĩnh khi chàng bệnh, thì tôi táo bạo rủ Vĩnh qua phòng tôi đụ như đụ thím sáng đó. Cái hôm tôi tắm ngoài giếng là một màn kịch làm mới lại những gì đã cũ. Cho nên đêm đó, ông mò tôi ngoài cây nhãn. Tôi lại khoái lạc như buổi đầu ngoài bờ lạch.
Đấy, tất cả lý do tại sao tôi cứ yêu “chàng” mặc dù quanh tôi có tới ba bốn kép trẻ. Tuổi đầu đời, tôi tiếp nhận tình “chàng” với quá nhiều kỷ niệm. Nên cho tới bây giờ tôi vẫn không sao quên được. Nhưng tôi vẫn hãnh diện đã giúp đỡ cho ông. Không có gì ông muốn mà không có. Nhất là lúc tôi đã trở nên giàu có nhờ làm hầu thiếp cho bác Ba.
Một lần nghe tôi kể “tình đầư’ của tôi như thế đó, chị Cúc bị kích dâm tột cùng. Chị mê quá ! Chị muốn cái bối cảnh đồng quê nhưbờ tre, bụi cỏ, lạch nước, lau sậy, vịt trời, chim kêu. Vì chưa bao giờ chị được hưởng cái “món ăn” trữ tình như thế. Giường Hồng Kông, máy lạnh, gối hoa, chăn lông thì thường quá Ngày nào mà chị không hưởng.
Nên sau khi nghe tôi kể “tình đầư’, chị co rúm người, cho hai taỳ vào giữa bắp vế kẹp lại, mặt đỏ au. Chị thở mạnh như cố đuổi cơn dâm đang quấn lấy chị:
– Lựu ơi. Giống hệt như chị vừa được một bữa cơm gạo đỏ, có đa rau luộc chấm với mắm nêm. Sao em hạnh phúc quá vậy? Chị mê nhất cái ngoại cảnh tình tứ em vừa diễn tả. Ước gì…
Tôi biết chị ước gì. Chị cũng lã ng mạn đa tình đa tâm như tôi. Mười tám trăng tròn. Bông đang nở. Chị bảo thích cái ngoại cảnh tình tứ mà chẳng nói gì đến chú Hạnh. Có những câu ngắt quãng như thế, mà người nghe thì hiểu nó muốn tiếp những gì. Cũng như sau khi nghe chị diễn tả lần đầu đụ với bác Ba, tôi cũng có những phản ứng bốc lửa như chị, tôi cũng ước gì… Và sau đó, chị đã dàn xếp cho tôi gặp bác Ba ngay ngày hôm sau. Hiểu ý chị nên tôi cũng trả ơn bằng cách, hôm sau, ăn trưa xong, tôi dẫn chị ra bờ lạch, chỗ tôi với chàng thường đụ nhau hằng ngày. Ngồi ngắm cảnh được một chốc, tôi chú Hạnh đến.
Dĩ nhiên ông ngỡ ngàng. Sao lại có cả Cúc ở đây?
– Chào chú. Chị chào chú Hạnh.
– Ời cháu! Bữa nay rảnh ra đây chơi hén?
– Chị Cúc muốn “gặp” chú đó. Tôi nói. Chị muốn, muốn, muốn gì chắc chú đã biết. Ăn hoài cơm nhà giàu, chị muốn đổi món… Chú chiều chị một bữa được không?
Chú Hạnh đứng lặng người nhìn chị Cúc. Chị cao ráo, vú nở, da hồng, tóc đen dài chấm gối. Chị đứng
nhìn chú Hạnh như muốn hỏi:
– Sao? Chú có chiều cháu được không?
Chú thực sự chới với. Ông không thể tưởng tượng được Cúc xinh đẹp như thế mà lại… Ông không dám nhìn Cúc lâu hơn, cúi xuống lấy bàn chân hất hất mấy ngọn cỏ, mặt hồng lên. Quái lạ ! Một “sư phụ” lịch lãm biết bao lầ n với đàn hà con gái, đã đụ nhiều lắm rồi, sao còn có dáng điệu ngại ngùng đến thế?
Tôi chợt hiểu. Vì chúng tôi đã dày dạn trên tổ quỷ đã nhìn nhau đụ, đã “xài” chung một bửu bối. Còn “chàng ” dù gì vẫn còn là một nông dân, chưa một lần sống cái không khí trắng trợn như thế. Tôi đưa mắt nháy chị Cúc, bảo chị hãy tấn công. Tôi vào lùm tre, ngồi đó “quay phim. ”
Cúc đến tru”ớc mặt ông, nhìn thẳng ông cười mời mọc:
– Ngồi xuống, mình nói chuyện chơi chú Hạnh.
Chị níu ông ngồi xuống, cầm tay ông, chị đưa mắt nhìn xuống con lạch rọi mây chiều sáng trưng dưới nước. Cá táp bóng đó đây làm mặt nước rung rinh. Một con chim bói cá phóng tỏm một tiếng, rồi bay lên cao với con cá nhỏ trên mỏ. Theo gió chiều, bông lau lay động ngả nghiêng. Những bụi lúa gần đó cũng xào xạc theo tiếng lá tre v.v… đúng như tôi đã kế.
Cúc bặm môi, mỉm cười, mắt xa xăm nhìn mây lãng đãng trên bầu trời xanh lơ. Chị bóp tay “chàng” để bắt đầu hưởng. Rồi chỉ quay lại nhìn chú Hạnh, hỏi:
– Sao chú không nói gì hết vậy? Nói cái gì cho vui đi!
Chú vốn đã ít nói, bây giờ lại ngồi ở hoàn cảnh khác thường này, càng làm ông im lặng. Như hôm đầu tiên đụ tôi, ông chỉ hỏi có một câu: “Cháu đã có kinh chưa?” rồi thôi.
Bây giờ tôi mới thấy ông ngước nhìn chị Cúc. Tóc chị cũng bay bay trong gió. Biết chàng đang ngắm mình, Cúc làm dáng hơn. Chị hơi hé môi, mắt đa tình mơ màng. Bỗng chị cầm hẳn tay chú đưa lên đầu gối. Rồi chị mân mê, nâng niu nó. Chú như được mời vào biệt thự, ông vuốt nhẹ lưng tóc chị. Rồi… Cúc bắt chước tôi, nằm ngả vào lòng ông, hỏi ông:
– Chú dám hôn cháu không?
Chú tôi im lặng. Ông lầm lì, cứ muốn phái nữ phải chủ động. Hình như ý thích của ông là thế. Nên Cúc kéo ông xuống, tìm môi, hôn nồng nàn để nghe trời đất vang lên mọi thứ tiếng động đồng quê, gần đó lắm, từ bụi tre, bụi lúa, dừa nước v.v…
Cúc đang bắt đầu hưởng “rau luộc mắm nêm. ” Chị nhắm mắt. Hưởng cái hôn lạ cũng có. Hưởng cái chất quê cũng có. Chú nâng hẳn cái đầu Cúc lên để mc man tán tịch với phút thần tiên lạ lùng trong đời ông. Hai tay chị Cúc quấn cổ ông níu xuống cho sát cho nồng hơn. Đã nói ở phầ n một tôi với Cúc là hai con quỷ đòi đụ hoài không dứt. Chúng tôi có thể lõa lồ nằm ôm đàn ông chơi cả ngày lẫn đêm không chán. Đụ quên ngủ, quên ăn cơm.
Mười ngón tay trắng dài của Cúc đan vào tóc chú Hạnh, vò nát cho đã cơn sướng. Hai cánh tay lực lưỡng của chú ôm gọn phía trên của chị. Ngồi ở lùm tre, tôi sướng lâng lâng một mình. Rồi tay chị Cúc tự động mở hết hàng nút áo. Hai vú chị to như của người lớn, đưa ra cưng cưng giữa nắng chiều êm ả. Chú ngừng hôn, ngắm đôi vú tuyệt vời, no vun lên với núm hồng như hạt lựn. Tôi là con gái, thấy cặp vú của Cúc cũng phát mê nói gì đền chú tôi hay bác Ba. Chú tôi thực sự sững sờ, choán ngộp. Ông không biết đây là thực hay mộng. Gương mặt Cúc đã thần sầu, đến bộ nhủ hoa cũng tươi mọng nhưhai trái đào chín tới. Ông yên lặng ngắm nhìn mà trong lòng đã nư như đang uống trái dừa tươi.
Cúc ác ôn đưa hai tay sờ lên vú, bóp thật nhẹ, rồi xe xe hai đầu vú như mời mọc chú Hạnh. Ông vẫn thừ người ra tiếp tục nhìn cảnh khêu gợi đó của Cúc. Không phải ông không biết làm gì, nhưng tâm trạng ông lúc bấy giờ như một thằng bé ngồi giữa đống kẹo bánh ngon lành, không biết phải ăn cái gì trước. Thật chậm, ông cúi xuống áp sát mặt giữa hai vú của Cúc mà hít, mà hôn, mà ngửi cho hết mùi hoa mới nở. Tay ông vuốt ve nâng niu nhè nhẹ đầu vú.
Ông không dám bóp. Hình như ông sợ một động tác mạnh bạo sẽ làm tan đi cái tinh khiết tuyệt vời của cặp nhủ hoa đẹp nhưhoa đào nở này. Ông mở mắt, thật gần, nhìn thật rõ. Ông thiết tha ân cần là thế, nhưng Cúc lại muốn ông mạnh bạo như anh Khang đã bóp chúng tôi, bú chúng tôi. Tuy vậy, chị vẫn sướng lâng lâng với lối chơi rụt rè, dè dặt này của chú. Đã bảo “rau luộc mắm nêm” thì nó phải khác với khoai tây, thịt bò chứ. Mà lối khoan thai của chú lại hợp với ngoại cảnh êm đềm ở nơi đây.
Khi chú ngậm vú chị để bú là lúc chị rên khe khẽ. Rồi ông cho tay dần xuống xoa lồn chị ở ngoài quần chớ không bạo dạn như đã cho vào trong như lần ông đụ tôi. Ông xoa lâu lắm. Cúc chịu không nổi, cam tay ông thọt vào bên trong. Bàn tay ôm, chạm vào chòm lông lồn dày rậm của Cúc, thì chị ưỡn lên. Hal bàn chân chị duỗi thẳng, triển gân các ngón, và chị tự tuột hết quần ra, nằm phơi lồn cho chú tôiha hồ sờ soạng. Bây giờ chị đã trần truồng. Chú sờ được ,một chút thì chị lật chú nằm ngửa ra và cởi hết đồ cho ông. Xong chl lên đụ ông ngay, vì không chịu được cái tà tà, chậm chậm của chú. Chị đụ như trời long đất lỡ. Như suốt mấy năm không hề đụ, đến nỗi chú tôi phải la trời thì đủ biết. Lần đầu tiên tôi nghe ông nói bậy:
– Trâu dày ngựa đạp tôi nè trời. Ai có dè 18 tuổi mà nó đụ long trời lỡ đất như vầy? Chết con cha mẹ ơi! Cúc ơi! Lồn con nhiều lông quá Cúc ơi! ối, đụ cho lâu nghe con. Đụ chừng nào gà gáy hãy ra nhen Cúc vừa đụ vừa nhìn xuống con lạch đẹp như tranh Tàu. Nó nhưtấm gương lớn soi bóng cả nền trời xanh ngắt. Những bụi dừa nước lao xao với gió. Những giây hoa lồng đèn, hoa mắc cỡ giăng giăng chằng chịt gần bờ nước.
Tiếng con chích chòe, rồi chèo bẻo kêu héo hon buồn xa vắng. Thỉnh thoảng chị nhìn tôi trong lùm tre như thầm cám ơn. Hai tay chị bóp mạnh đôi vú đẹp như tượng. Cúc say sưa tận hưởng, nhổm lên ngồi xuống liên tục, đều đặn nhưnhịp chày giã gạo. Một lúc sau, chú Hạnh nằm lên trên.
Ông trổ hết tài nghệ và kỹ thuật già dặn cho Cúc phải mê, để lâu lâu mời Cúc ra đây cùng hưởng. Chị Cúc sướng qua la oải trời, bấu, ngắt lưag ông. Chị Cúc trắng bao nhiêu thì chú đen đúa bấy nhiêu. Nhìn cảnh này tôi có cảm tướng như Cúc đang bị một tên Chà Và hãm giữa đồng.
Cả hai đều là xuất sư hảo hán nên trận đụ kéo khádài. Hình như cả 40 phút chứ không ít. Rồi Cúc la lên:
– Chú Hạnh ơi, con muốn ra. Chú ra với con đi. Ra trong lồn con mau đi. Con đợi nè.. ối con không…
không đợi nổi:.. Con ra trước nhen! Đó anh Hạnh ơi.
Em… ra, ối nắc tiếp đi…