Tôi và chị Cúc vẫn là “hầu thiếp ” được cưng chiều nhất của bác Ba. Hai đứa tôi thay nhau phục vụ ông. Bất kể ngày đêm, ông cần là tụi tôi chia phiên ứng chiến. Ngủ với bác Ba, tôi thích, không nhlrng vì quyền lợi vật chất như tiền bạc, vòng vàng, mà còn vì bác là một tay chơi tuyệt hảo, hào hoa phong nhã . Tôi còn một
cái thú nữa khi giao du xác thịt với bác là bác Ba, một quan huyện nghiêm khắc nổi tiếng, từng xử nhưng vụ án tình vô cùng quan trọng, nhưng đã bị tôi sai khiến hành hạ như tên nô lệ mỗi lần tôi thoát y nằm trong phòng máy lạnh của bác. Tôi
bảo bác làm gì là bác răm rắp nghe theo. Nghĩa là tôi thấy tận mắt con người thật một trăm phần trăm của bác.
Lời ông phán giữa huyện đường có thể làm rơi một cái đầu, hay bỏ tù khổ sai chung thân một tên loạn luân. Mà ở đây, ông loạn lừng trời với Cúc, với tôi
Bà Loan, vợ ông nữa. Ở ngoà i đường, nhìn vào cái dinh cơ đồ sộ của quan huyện, không một ai có thể dám nghĩ trong đó có những ổ làm tình hoạt động ngày đêm. Nó loạn nhất thiên hạ. Mạnh ai nấy đụ. Đụ tàn sát, đụ lia chia. Làm nhưcuộc đời này chỉ có đụ là quan trọng.
Tôi với chị Cúc được bác Ba cho hay là bà Loan đang say đắm Lê Hoành, tên tù chung thân về tội đụ con nít do bác xử. Bà thường cho những tên lính thân cận bắt giải Lê Hoành đến tưphòng để phục vụ sinh lý. Giờ hành lạc của bà vdi Lê Hoành thường là buổi sáng, sau khi bác Ba ra xử án ở huyện đường. Biết thế tôi với Cúc lén vào phòng bà, kiếm một chỗ kín để mục kích. Mục kích không phải để xoi mói đời tư của bà, nhưng là để xem Lê Hoành đã có những bửu bối gì có thể làm bà mê mệt.
Khoảng chín giờ, con hầu mang cho bà hai bát yến hầm với nấm đông cô. Một cho bà, một cho Lê Hoành.
Chín giờ mười, Lê Hoành bước vào với chiếc áo tù Hắn cao to vạm vỡ. Trán cao, lông mày rậm. Mặt chu điền với hàm râu quai nón rậm đen, tóc rối. Cặp môi dày khi cười cho thấy cál miệng rộng và hàm răng trắng sáng. Bà Loan đến cài chặt cửa, rồi nắm tay Hoành dẫn đến ngồi cùng ăn yến với bà. Hoành ngồi đối diện. Bà Loan gác hai chân lean bắp đùi Hoành, vừa ăn vừa hỏi:
– Đêm qua anh ngủ ngon không?
– Đêm nào mà ngủ không ngon. sáng nào cũng “cày chết bỏ ở phòng này, nên buổi tối nằm xuống là đi liền.
Bà Loan cười đưa tình:
– Bởi vậy người ta mới chuẩn bị yến cho anh tẩm bổ. Rồi rượu thịt ngày hai mâm, dâng tận miệng trong tù.
Lê Hoành vẫn trách xa trách gần:
– Nhưng anh vẫn muốn ra khỏi tù. Nhất nhật tại tù thiên thu tại ngoại. Chán quá. Mới có ba tháng mà gần như ba chục năm. Nếu ở chung thân trong đó chắc anh chết sớm.
Bà Loan vẫn nhìn đưa tình, nhỏng nhẻo:
– Thả anh ra để anh đi đụ con khác à? Em không muốn. Anh phải chung thân với em. Em cứu cho anh khỏi đứt đầu là hên rồi. Anh không có cái của quý ngàn vàng đó, bây giờ mồ anh đã xanh cỏ. Vậy em giam anh ở đây với em ngày lẫn đêm
có được không?
– Ời,Để xem. Em muốn là được. Anh không nghe:
“Giai nhân là mẹ thiên hạ ” à? Làm đổ ngai vàng còn được huống là…
Bà Loan là giai nhân thật. Không thế mà lại được bác Ba chấm làm phu nhân. Sắc đẹp của tôi với Cúc không thể nào bì với bà. Suối tóc đen huyền, dày rậm, uốn gợn, bồng bềnh dài quá lưag. Cái trán thấp chữ nhơn. Căp mắt to, sáng rực như sao. Cái mũi cao vừa phải, dọc dừa, thẳng tắp. Cặp môi mọng, tout lên như lúc nào cũng nhoẻn cười. Da bà trắng hồng sang cả. Hai cánh tay thon chắc tròn trỉnh. Hai bàn tay với những ngón suông dài nhọn ngòi viết với các móng đỏ quyến rũ.
Tôi nghĩ với chừng đó thứ đẹp bà phải là hoàng hậu mới đúng. Chớ sao chỉ là vợ một quan huyện? Bà đang mặc đồ ngủ mà trông bà quyến rũ mời mọc, gợi tình nhưthân hình đã thoát y. Bác Ba yêu bà như vàng ngọc. Chỉ có một lần bắt gặp bà tầm cho Khang, rồi đụ Khang, mà ông ghen lồng ghen lộn. Cho đến moat hôm ông được mật báo lê Hoành ngủ với bà. Thế là ông chia lìa xa cách. Hên cho Hoành. Cơn ghen của ông có thể làm ông ra mật lệnh thủ tiêu Hoành ngay tức khắc, không cần phải xử tội cho tốn giấy mực.
Nhưng bà Loan đã đưa lưng ra hứng tội, xin giảm khinh đổi án tử hình thành khổ sai chung thân. Rồi lẽ ra Hoành phải bị giam ở một hoang đảo. Nhưng cũng chính bà xin cho Hoành ở “tù ” tại một nhà kho của huyện đường.
Cái gì đã làm cho bà trở nên có quá lực với bác Ba như thế? Dù là đẹp trời nhưng bà là ngưừi đàn bà lăn Bác Ba có thể dứt hẳn, đuổi bà ra khỏi nhà để rãnh tay trả thù Lê Hoành. Tại sao phải chìu bà đến mức hơn cả Đường Minh Hoàng chìu Dương Quý Phi? Bí ẩn đó chỉ có mình chú Hạnh biết. Và nếu bể ra, bác Ba chẳng những phải mất chức quan huyện mà còn có thể bị tù suốt đời. Chú Hạnh kể:
Trước kia bà Loan là con gái của giàu có ở biên giới Miên Việt. Ông buôn lậu á phicn và đá quý. Một lầ của bác Ba chận bắt hai ghe chở nay thạch của người Tàu đó, giải về huyện đường. Vợ con người Tàu cùng cô con gái (tức 16 tuổi) bị trói dẫn ra xử. Bác Ba tuyên án tử hình người chồng, chung thân khổ sai cho người vợ và cô gái, đồng thời tịch thâu tang vật trị giá mấy chục triệu. Trong phiên xử, bác Ba cứ đưa mắt nhìn say mê cô con gái. Lẽ ra bản án không đến nỗi nặng như thế. Nhưng bác tuyên án với dụng ý nên vợ chồng ôn Tàu cho người đưa tiếng gã Loan cho bác Ba vô điều kiện, cho luôn vài chục triệu để xin tha bỗng cho cả gia đình và đừng tịch thu tang vật.
Vậy là bà Loan lean xe hoa về ở bác Ba mà không chút long yêu thong. Bà bắt đầu một cuộc sống tình dục that loạn, mà khởi đầu là ngủ với anh Khang, con bà Hai Thơm cùng xóm.
À thì ra vậy. Đúng là gậy ông đập lưng ông. Bác đã dùng quyền của công lý đưa bác Loan vào một hoàn cảnh chẳng đặng đừng. Nên hôm nay bác phải nhấm mắt giả đui. Mà bà Loan loạn, bác cũng loạn theo. Bà ngủ với Khang. Bác ngủ với Cúc. Họ trả tự do cho nhau. Không trả không được. Nên bà Loan thoải mái muốn đưa trai vào phòng lúc nào cũng xong.
Ăn xong tổ yến, bà đứng dậy, đi lại sau ghếHoành, ôm Hoành hôn say mê rồi hứa:
– Sẽ có một ngày anh được thong dong sống ở ngôi nhà tráng lệ sang trọng này. Không ai dám động tới anh.
Hoành bỏ dỡ tô yến, đứng lên ôm bà hôn trả lễ về lời hứa ngàn vàng đó. Hoành mừng như được lên tiên, bế thốc bà Loan lên hôn. Từ một cai lính làm việc trong huyện đường, Hoành đã được ngủ với bà huyện rồi bây giờ lại sắp công khai làm nhân tình ăn ở đi đứng, tự nhiên ngay trong nhà của quan huyện. Còn gì hơn nữa! Hoành cởi hết áo quần ra, chỉa con cặc lạ lùng về hướng bà Loan. Con cặc đã to, dài, với cái đầu như trái mận còn có hai sợi gân to chạy dài trên lưng cặc. Bà Loan đứng mĩm cười nhìn Hoành, một thân người cao lớn, với những bắp thịt
săn cứng, nước da ngăm đen như một tướng cướp rừng xanh. Hoành chưa bao giờ biết mệt về sinh lý.
Nội cái thân người vạm vỡ và cái bửu bối vàng ngọc đó thôi, Hoành đã thừa sức chinh phục không biết bao nhiêu là đàn bà, lại còn thêm sức dai dẳng có thể làm cho phái nữ ngất ngây vài ba tiếng. Bà Loan yêu Hoành là phải. Bà còn muốn Hoành chung thân với bác thì phải biết Hoành bản lĩnh cỡ nào.
Bà Loann thấy Hoành trần truồng, bà cũng cởi hết ra đứng đối diện với Hoành. Phải nói bà là người trời cho đẹp. Tôi không thể tưởng tượng bà là người đã có con. Lông lồn bà dày, đen kịt, mọc tràn ra đến gần bắp vế và leo lên gần rốn. Hoành, rất chậm, bước đến, nâng mặt bà lên ngắm như ngắm một bức tranh. Tay Hoành đan vào tóc bà vuốt rất nhẹ và nói:
– Nếu ở lầu son này với một giai nhân tuyệt sắc như Loan, anh tình nguyện chung thân!
Bà Loan sướng tê người khi nghe Hoành tình nguyện như thế. Hai tay bà đưá lên nâng mặt Hoành. Bà cho những ngón tay đùa cợt hàm râu quai noun của Hoành, rồi níu xuống, tặng Hoành một nụ hôn dài lê thê. Hoành vạm vỡ ôm sát tấm thân ngọc ngà trắng nuột của bà Loan, chỉa cặc ngay mu lồn bà mà cợt mà khiêu khích.
Hai chân bà nhón lên. Hai bàn chân thon dài trắng hồng. Chỉ nhìn hai bàn chân đó cũng đủ chết người rồi, cần chi phải nhìn thứ khác. Bà đưa tay cầm cấc Hoành vuốt ve, nựng nịu, rồi cho vào miệng lồn, hẩy tới. Tôi có cảm tưởng chiếc cu quá lớn so với thân người của bà. Có cái gì đó không đúng cỡ, không xứng đôi, mà rồi nó đã vào hết, biến mất trong xa khi Hoành nhẹ bế bà lên. Bà tréo hai chân vòng
chặt cái mông của Hoành. Hoành hơi cong lưng, nhấn sát đít vào bà, rồi nắc êm đềm, thật êm đềm.