Những buổi sáng, cả nhà đi hết, em nằm ôm Vĩnh, Vĩnh vờ rên, em lại ôm siết mạnh hơn. Em bắt Vĩnh nằm đối diện như bây giờ, và hỏi:
– Sao cháu? Sao cháu rên quá vậy. Đau sao nói thím nghe. Và em đã hích cái đít anh vào sát hơn để con cặc cứng của anh chìa thẳng ngay lồn em. Cả nhà đi hết thì mình làm gì chả được. Vậy mà em vẫn sợ. Một nỗi sợ bâng quơ. Sợ anh có chịu cùng em bước qua cầu cám dỗ không. Sợ anh có la lên khi khám phá ra bà hàng xóm tà dâm: Đủ thứ sợ, cầm tay em lại. Nhưng em cứ cà lồn vào cặc anh, hết sức cố tình khiêu khích, may ra… Em mê cà lồn lắm. Như bây giờ anh đang cà em đây. Anh, lúc đó, cặc đã khá lớn. Em thèm một nỗi thèm không diễn tả nổ. Thèm chảy nước miếng, thèm điên lên được.
– Vậy thì lỗi ở Vĩnh Vnh cũng sợ em la lên nếu Vĩnh táo bạo làm cái gì đó. Hay lỗi của cả hai đứa mình?
Vĩnh nói chữ “hai đứa” một cách tự nhiên như nói với cô nhân tình. Thím Hạnh bỗng siết vòng tay chặt hơn để Vĩnh sát hơn nữa. Bà cứ cầm cặc Vĩnh cà ở miệng lồn để nhớ lại hết những cơ hội ngàn vàng.
Vĩnh lâu lâu, cứ vờ đau, vờ mệt, để được qua nhà thím Hạnh ôm thím. Năm Vĩnh 17 tuổi, nghĩa là năm Vĩnh đã cùng tôi đụ tơi bời ngoài rẫy bắp cũng như trên tổ quỷ, Vĩnh vẫn “bệnh”. Và anh vẫn cứ mò qua để được “săn sóc. ” Tôi lén xem bà săn sóc cách nào. Thím ngồi vào giường, cầm tay chàng. Anh chàng vẫn nhắm mắt, vờ ngủ. Thím thò tay qua áo sờ ngực anh. Rồi nghĩ sao bà đến đóng cánh cửa, cài then lại dù biết người lớn trong nhà đã đi làm hết ngoài ruộng. Tại sao bà lại phải cài chặt cửa? Bà trở lại giường tiếp tục sờ ngực chàng và hỏi:
– Con đau làm sao hả Vĩnh?
– Dạ không biết sao nó cứ đau dưới cái đì. Vừa nói chàng vừa nằm ngửa ra.
Tay thím cho lần xuống phía dưới. Bà sờ soạng nhưng mắt vẫn quan sát Vĩnh. Rồi chợt bà cầm con cặc đang cứng ngắt của Vĩnh một lúc thật lâu rồi hỏi:
– Cháu có đau cái này không?
– Dạ không. ..
– Không sao nó cứng ngắt vậy?
– Cũng không biết nữa. Thím khám giùm coi…
Cửa đã đóng kín mít, vậy mà thím vẫn ái ngại nhìn quanh. Coi phản ứng tự nhiên của kẻ gian tà là như thế. Rồi thím tuột lưng quần đùi của Vĩnh xuống. Con cặc chần dần bung lên láng lưỡng, ngúc ngoắc.
Thím rụt rè lấy tay cầm nó, nhưng vẫn nhìn phản ứng của Vĩnh. Bà vẫn sợ Vĩnh phản đối và la lên. Nhưng anh chàng đang ngất ngư, đang dâm đãng, chờ thím làm mộtcái gì đó, như bú chàng, hôn chàng hay là…
Ngoài này, tôi vô cùng thú vị được lần đầu xem lén một hoạtcảnh vô cùng quyếnrũ khiêu dâm. Thím vẫn cầm cặc Vĩnh, ngắm nó, nắm nó. Bà nghe nó giật theo. Bà chỉ muốn ngoạm nó bú cho rồi, cho đã khao khát, mà sao vẫn không dám. Vĩnh vờ hỏi:
– Thím có thấy nó bệnh gì không?
Thay vì trả lởi, bà lại hỏi: “Con có muốn gì không?” Tôi tưởng Vĩnh phải trả lời là: “Con muốn thím bú con. ” như chàng đã nói với tôi ngoài rẫy: “Lựu ơi, anh muốn em bú anh. ” Mà Vĩnh không nói, không trả lời sau khi thím hỏi. Tôi bực mình, chê Vĩnh cù lần, thỏ đế. Mỡ dâng tận miệng, còn chín hấu mại hơi. Thím cứ cầm “thằng nhỏ ” như thế thật lâu để chảy nước miếng. Mặt bà đờ đẫn. Mí mắt sụp xuống trên khuôn mặt đỏ như dưa hấu.
“Trời ơi. Sao hai cái người này ngu quá. ” Tôi bảo thầm thế. Sao không làm ngay đi, còn chần chờ gì nữa. Gió đã lên, buồm đã căng. Thuyền phải lướt sóng. Tôi muốn nhảy xổ vào, ấn đầu thím xuống, bảo thím phải bú ngay lập tức. Máu dâm tôi cũng nổi lên. Lồn tôi ướt nhẹp. Ước gì lúc đó có người đàn ông nào bên cạnh, tôi bắt họ phải đụ tôi ngay.
Thèm quá. Kích thích quá. Răng tôi cắn chặt môi dưới vừa tức vừa sướng một mình Thím vẫn ngồi đó, rồi nghĩ sao bà lại quỳ xuống đất, hai bàn tay cầm cặc Vĩnh, nhìn đăm đăm, trông như một tín đồ đang quỳ ôm tượng ảnh cầu nguyện. Mặt bà thật gần với cặc Vĩnh. Gần lắm. Bà làm bộ nói:
– Để thím ngửi xem nó đau bệnh gì nhen cháu?
Dùng mũi thím hôn nhẹ, thật nhẹ ở đầu cặc đỏ au, rồi bà nhìn Vĩnh, canh chừng phản ứng của chàng. Vĩnh vờ nhắm mắt, nhưng thực ra chàng hí hí để xem thím hôn cặc mình. Thấy im tịnh, thím hôn dần xuống dưới. Bàn tay bà mơn man sờ nhẹ chùm lông ngắn thưa của Vĩnh. Bà thèm một cách dã man. Như người đói bị trói tay chân ngồi cạnh đa thịt nướng thơm lừng. Thím nói thật nhỏ:
– Nó dễ thương vầy mà đau gì không biết, cứng ngắt. Hay là nó thèm ăn mật ong, để thím xoa lên một chút mật ong. Thím mở cửa, chạy vội ra tủ lấy chai mật ong vào, thoa khắp cặc Vĩnh. Cặc Vĩnh vẫn cứng ngắt, vẫn sừng sững nhưkhúc xúc xích. Bà thoa mật ong xuống hai hòn dái, và banh háng của Vĩnh ra. Con cặc vẫn không “thuyên giảm”, vẫn “bệnh” vì nó chẳng những cứng như đá mà còn ngúc ngoắc nữa. Thím làm bộ nói:
– Hừm, nó cứng đầu quá. Mật ong bổ nhất mà cũng không chịu. Uổng mật ong quá. Thôi để thím liếm hết mật, để xoa thuốc khác xem nó có thuyên
giảm không.
Thím không đợi Vĩnh ừ. Bà cúi xuống liếm sạch từ hai hòn dái lên đến cặc, rồi ngoạm luôn đầu cặc mà bú.
Ngoài này tôi ngon lành, thở hắtra. Tôi bung mạnh hết mọi thèm khát, cho tay vào tự rờ lồn. Mặt Vĩnh tái tê Anh chu mỏ lên thở vù vù. Thím đang ăn, đang táp cặc anh. Thím liều mạng xông vào, tới đâu thì tới, bất kể quân thần. Khi thấy hai tay Vĩnh nhấn đầu thím xuống, thì bà càng yên tâm, tha hồ “chuốt” con cặc của chàng. Vĩnh rên:
– Ôi, chắc nó bệnh thiệtrồi thím ơí. Nó đòi… đòi… Đòi đụ phải không cháu? Thím hỏi Vĩnh.
– Không biết nữa. Nó đòi vô trú ẩn trong một cái lồn thì nó mới hết nóng sốt. Mà.. lồn đâu đây mà trú. Cho nó trú trong miệng thím cũng được.
– Hổng được. Nó đau lắm. Nó đòi ói đó thím.
– Để thím bú nó một chút. Nếu nó không dịu xuống, thím sẽ cho Vĩnh mượn lồn thím trú đỡ. Một chút thôi nghe không.
Vĩnh dạ. Thím bú tiếp. Bú nhưchưa bao giờ được bú. Thím muốn cắn đứt luôn “thằng bé ” nhai cho đã cơn dâm. Thím dùng hai hàm răng nhần nhần rất êm ái thân cặc, làm Vĩnh la lên:
– Chết cháu thứn ơi! Ôi! Chắc ngày nào cháu cũng “bệnh” quá.
Mật ong ngọt, mùi cặc thơm của Vĩnh làm thím ngây ngất. Được 15 phút, thím đứng dậy tuột quần ra, ngồi vắt ngang qua Vĩnh, cầm cặc chàng đâm thẳng vào âm đạo và nói: ‘
– Thím cho Vĩnh mượn lồn để trú ẩn đó.
Thím ngồi đưdc có một chốc, nằm sà lên Vĩnh, ôm chàng hôn tới tấp. Hôn như giặc dậy, hôn cuồng say, ngây ngất. Đít bà nắc làm cái giường rung rinh. Tôi đã nư như chính mình đang đụ. Quá sướng? Một lát sau, để nguyên con cặc nằm trong lồn, thím nằm ngủ, lật Vĩnh nằm lên trên và… Vĩnh đụ nhuyển nhừ như đã đụ tôi ngoài rẫy mỗi ngày. Thím hỏi:
– Sao cháu nói cho nó trú ẩn ở lồn thím mà cháu lại đụ?
Vĩnh cắn môi dưới cười, không nói. Thím nói tiếp:
– Thôi lỡ rồi, cllo nó ở trỏng lâu lâu chút cho nó chóng lành.
Vĩnh đem hết bài bản đã học của Khang ra áp dụng. Anh ngừng đụ’ rút cặc ra, xuống dưới banh háng thím ra bú. Thím tưởng chẳng còn ai ở nhà nên tha hồ la. Bà sướng quá. Vì từ đây có một dũng tưứng nữa phục vụ sinh lý.
Cái đụ kéo dài thật lâu, khi Vnh nắc tới tấp thì cũng là lúc thím đưa hai chân lên trời, ưỡn lưng cong lên, rướn cổ, cắn môi và la như cắt cổ:
– Chết thím rồi Vĩnh ơi! Chịu không nổi’nữa ! Thím ra đó con ơi! .
Lúc đó tôi mới thấy Vĩnh sà xuống tìm môi bà mà nút. Đó là lần đầu trận đánh mở màn cho những đợt tấn công sau đó. Vì mỗi tuần, Vĩnh “bệnh” mất ba ngày, mà toàn là bệnh buổi sáng, vì buổi chiều phải vào rẫy làm với tôi. Còn ban đêm thì tôi không biết. Cho đến bây giờ, họ cũng đang nằm đó cà lồn vào cặc, giống hệt những ngày Vĩnh bệnh. Mà mỗi lần Vĩnh bệnh, thế nào cũng có tôi ngồi đó, ngoài phênh cửa quay phim. Tôi đã lớn hơn tuổi mình cũng từ đó Vĩnh đụ thím buổi sáng, buổi chiều vào ray với tôi là bị tôi tra hỏi: .
– Đụ thím Hạnh sướng hơn đụ em không?
– Sướng nhưng không bằng đụ em.
– Tại sao?
– Tại sao anh không biết. Nhưng đụ em anh dễ dàng ra hơn. Đụ bà già có khi hai ba ngày mới ra được một. Với em, ngày nào, chiều nào mà anh không ra. Em biết mà.
Điều đó có thật Hai đứa tôi đụ nhau thường từ ba giờ chiều. Đụ hai ba lần, có khi sẫm tối chưa về. Đợi phải cùng ra, phải ngất ngư mới nhả nhau ra. Ngày đó tôi mường tượng mơ màng rằng Vĩnh là người yêu duy nhất của tôi. Cho đến khi lên tổ quỷ thì tôi có thêm Khang, Vĩnh có thêm Cúc, và bây giờ có thêm thím Hạnh. Thím đang ôm chàng khắn khít. Vĩnh hỏi:
– Em chưa trả lời hết câu hỏi của Vĩnh lúc nãy. Biết là em sẽ yêu Vnh nếu Vĩnh dám nói Vĩnh yêu em. Nhưng Vĩnh còn nhỏ, thì đâu đã biết gì.
– Không sao. Em cứ huấn luyện dần dần cho anh biết bú, biết dùng tay làm cho em sướng, cho đến ngày anh đủ lông đủ cánh thì mình đụ. Bây giờ anh đụ em nhen. Em bằng lòng không?
– Dạ. Liền đi anh. Anh nhắc chuyện ngày xưa làm em nứng quá.
Vĩnh leo lên ngựa. Anh phi nước đại. Anh dồn hết quân lính tiến lên. Sau nửa tiếng, cả hai ôm nhau, ra trong nhau nhưng la thật nhỏ để những người kia không thức giấc.
Sáng hôm sau, tôi thức dậy lúc tám giờ. Thím. Hạnh và chị Sen còn nằm ngủ khò . Mấy đàn ông thì đã ra đồng, ra rẫy sớm lắm. Tôi sửa soạn để qua hầu bác Ba. Qua bên đó thì bác đã ra huyện đường, gặp Khang, anh kêu tôi lại Tôi hỏi:
– Ủa, sáng nay sao thong thả vậy? Không “đóng hụi” hả?
Không, sáng nay phiên bác Hoành. Nè Lựu, nghe nói thím bên đó hay lắm phải không?
– Anh nghe ai nói?
– Bác Hoành.
– Nếu bác Hoành nói thì đúng thôi. Thím Hạnh không trẻ bằng bọn em, nhưng tình tứ và lãng mạn thì ăn đứt.
– Em có thể, bữa nào thím vui vui, em giới thiệu anh cho thím được không? Anh thích của lạ…