Bà nằm đó nghe Vĩnh trổ nghề, xua quân vào dẹp thành. Ban đầu thì bà có vẻ bình tĩnh vì mới ra xong. Sau 15 phút, sự cọ xát đều đều của hai vật bắtđầu bốc nóng, và nhiệt điện bừng lên. Lồn bà bắt đầu tê tái Bà ôm Vnh đụ theo nhịp nắc đều đặn, êm đềm. Rồi dần lên, thôi thúc tàn bạo. Hai bắp đùi thon trẩng của bà chổng lên không, ôm quấn nửa người Vĩnh. Vnh nắc dữ dội, đôi vú bà rung theo. Tay bà lại cào cấu vai Vĩnh. Và bà lại thất trận lần nữa sau khi đã bung ra cửa mình một loạt nước bắn từ tử cung.
Bà lại thở, lại ngất ngây, mê man, tàn tịch. Giữ lời hứa, Vĩnh lại nhồl thêm đại bác vào thành. Lần này, chàng mới nắc được dăm cái, bà Loan đã nhóm mình dậy, ôm chặt Vĩnh và năn nỉ:
– Thôi mình. Em phục rồi. Biết tài rồi. Cho em…nghỉ!
Vĩnh nằm đó, xem bà nhắm mắt “qua đời”. Bà chết lịm đi hết lO phút. Mười phút vô tri vô giác. Hồn về cõi nào xa xăm lắm, mù khơi lắm… Bây giờ chàng mới có thì giờ dùng mũi hôn hết cái đẹp của bác Loan ngọc ngà, sang trọng, thơm lừng hương dạ lý Nơi nào của bà cũng thơm, thơm mùi ngọt và quyến rũ chết ngất.
Bác Loan để cho thằng 18 muốn hôn, muốn hít, làm gì đó thì làm. Bà nhắm mắt tìm giấc ngủ hồi sinh. Vĩnh ôm bà, nằm yên. Tôn trọng giấc ngủ của bà sau hai lần rã rời, tan loãng. Đã giấc, bà thức dậy nhìn thấy Vĩnh vẫn còn ôm cứng bà. Bà quay qua ôm lại Vĩnh:
– Anh, chồng của em ơi! Người yêu của em ưi! Anh xứng đáng hưởng những gì em có. Anh về ở với em luôn nơi đây. Anh hơn anh Hoành và Khang xa lắc Anh phải ăn mặc sung sương, không phải làm nông dân nghèo khốn nữa. Anh ở bên em hằng phút, từng bước nhen.
Từ sáng hoàng đạo hôm đó, Vĩnh nghiễm nhiên là người tình thứ ba của bà Loan. Không nói nhưng Hoành và Khang mừng thầm. Vì hai người sẽ đỡ đi gánh nặng trầm kha, để có thì giờ qua nhà tôi tìm Sen, tìm thím Hạnh.
Thỉnh thoảng, Vĩnh vẫn về “thăm” thím Hạnh. Việc này hình như bà cũng chẳng cần thiết nữa. Vì Khang, người yêu của bà, sáng nào cũng tìm đến, trong khi bác Loan đang mây mưa với Vĩnh.
Số tiền bạc của bác Ba cho tôi đã quá nhiều.. Thím Hạnh bán bớt và cất lên ngôi nhà hai từng, mái ngói, năm phòng ngủ, vào năm tôi lên 18. Tôi là chủ nhân ngôi biệt thự hai tầng đó Cả nhà dọn sang ở đó . Cho mướn ngôi nhà tranh cũ và cho họ làm thuê tất cả đất đai, rẫy ruộng của chú Hạnh. Chú chỉ còn làm rất ít, cho lấy có Vĩnh cũng mang về gửi thím Hạnh khá nhiều của cải của bà Loan tặng. Tự nhiên tôi và Vĩnh trở thành giàu có chỉ vì cả hai chúng tôi là “thợ làm tình” tuyệt vời.
Với lại không chia xẻ với bọn tôi, hai bác chầng biết để của cải ở đâu cho hết. Bây giờ thì Vĩnh nghiễm nhiên là “ông Loan”. Đi đâu, ở đâu, ăn đâu, bà Loan đều có Vĩnh ở một bên. Những lần bà đi cần Thơ hay Sài Gòn mua hột xoàn đều có Vĩnh, một chồng nhí vừa là tên hộ tống. Bà công khai, chầng còn úp mở, với niềm hãnh diện là khác.
Bác Hoành và Khang bây giờ là “sĩ quan trừ bị”. Gọi thì trình diện. Không thì bác Hoành quấn quít với Sen, Khang đắm đuối với thím Hạnh, tại nhà tôi, trên gác. Từ ngày Vĩnh chính thức là “chồng ” của bác Loan, anh vẫn đôi khi vẫn “thăm” thím Hạnh lúc giữa đêm. Điều này trở nên không cần thiết lắm với bà, vì bà đã có thuyền mới: Khang.
Bà Loan say mê Vĩnh bao nhiêu thì thím Hạnh cũng thế với Khang bấy nhiêu. Rõ ràng bụt nhà không thiêng. Phải là vịt Xiêm, gà Tây, lạp xưởng Hồng Kông, quần jean Hoa Kỳ thì mới đúng điệu. Còn An Nam ta thì xoàng. Cách có một hàng rào bông bụt, mà Vĩnh vọt qua cửa khẩu bên kia, anh thành bảo vật của bác Loan, bên nây, Khang thành kho tàng vô giá của thím Hạnh. Còn tôi là cục cưng ngàn vàng của bác Ba, trong khi ba đàn ông: chú Hạnh, Sâm, Vĩnh xem tôi như “cái lỗ ” tầm thường. Như anh Khang ôm lồn thím Hạnh hôn hằng giờ không chán. Trong khi chú Hạnh chẳng còn “lên” được khi nhìn lồn đã sanh ba đứa con của vợ. Điều này rõ ràng tôi không hiểu. ít khi tôi nghe một người nói: “Dao nhà vẫn bén hơn” như bác Hoành đã nói về Sen. Ngồi trên nhung gấm. Nằm trên thân ngà. Bác Hoành vẫn nhớ cô gái ở trọ lS, ngày ngày chèo xuồng vớt củi, hál ngó sen sinh sống. Vậy thì khó định nghĩa về tình yêu quá. Cho nên ai hỏi yêu là gì? Chẳng ai trả lời được. Nói như Khang đã nói với thím Hạnh, nghe có lý nhất: “Tại sao anh yêu em à? Anh không biết. Vì chính anh không biết tại sao nên anh yêu em. Hãy cứ như thế, nguyên bổn như thế, không thêm, không bớt, để anh được yêu. Vì… khi đã phân tích được tại sao chiếc bánh đó ngon, thì chiếc bánh sẽ không còn ngon nữa.”
Cũng như trong tất cả đàn ông đã gần gủi tôi, tôi chỉ yêu thật tình có mỗi chú Hạnh. Tại sao? Tôi không biết. Tại chú không có thân thể đẹp trai như Khang, không có vòng vàng tặng tôi sau mỗi cơn mây mưa như bác Ba. Và tại, tại, tại. Không phân tích được chiếc bánh ngon đó, nên tôi đã yêu.
Một lần, mùa đông. Ông lên trương đón tôi đi học về. Qua khúc đường làng ngập nươc ruộng, ông đã cõng tôi trên lưag. Mu lồn tôi trịn trên lưag ông thật sát cho tôi không biết bao’ nhiêu cảm giác lạ lâng lâng. Qua khúc ngập nươc rồi, chú vẫn cứ tiếp tục cõng tôi. Hai chân tôi tréo tru”ớc bụng ông cho người tôi sát người tôi vào lưag ông hơn, cho vú tôi, dù rất bé, cạ vào vai ông, nghe rất rõ. Hai tay ông, tréo ra sau, bợ đít tôi. Ai đó có thấy thì họ chỉ nghĩ rằng, người lớn thương trẻ con thì cõng, giản dị! Nhưng, coi vậy mà không phải vậy. Vì những lần ông đụ tôi ngoài gốc nhãn nửa đêm, trăng mờ, ông đã thành thật thú tội: Chú cõng con, vì không còn cách nào được gần thân thể con sát vào công khai như thế cả. Nên tôi có thói quen bắt ông cõng dù trời nắng ráo, để… để bộ sinh dục của tôi được cà trên lưng ông.
Có sao tôi nói vậy. Tôi thích sự thật, tôn trọng sự thật Tình yêu đầu đời của tôi đã xảy ra sau những lần cọ xát như thế, trên những quãng đường làng vắng, mùa mưa, cũng như mùa khô. Đã lớn mà còn bắt chú cõng thì phải hiểu rằng tôi dâm quá. Lúc bấy giờ, tôi cứ mong cho con đường làng dài hơn, nước ngập nhiều hơn, hay mưa đổ xuống thật nặng hạt, để chú đưa tôi vào trốn ở một chòi canh bắp, một miếu hoang, một gốc đa, và biết đâu cái không khí lành lạnh hoang vắng đó sẽ…
Tôi không nói nữa. Tôi đang rùng mình, nổi da gà sung sướng một mình với mộng mơ kỳ lạ, quái gỡ Hay là trong tôi có một nữ dâm trốn đâu đó nơi tim óc, nơi môi mắt, chỉ chờ có cơ hội là nhào ra vồ lấy, ăn ngấu nghiến, không cần biết gì cả?
Một buổi trưa mùa thu. Tôi leo lên cây mận hái trái Chợt tôi nhìn thấy chú Hạnh móc cặc đứng đái gần đó. Lần đầu tiên tôi thấy cặc. Tôi chết lặng đi mấy chục giây. Có cái gì chạy rần trong cơ thc, và tôi nghe một cái ào ở hạ bộ. Nước lồn ra ướt đẫm hai bắp vế. Đái xong chú đi lại chiếc võng, móc giữa hai cây mận và cây thị, để nằm nhắm mất nghỉ trưa. Ông không hề biết tôi đang tòng teng trên nhánh mận hoặc có má tôi không biết). Ông nằm được một chốc thì thò tay vô quần, cầm cặc xụt.
Tôi lại tê tái hết khắp người. Tay tôi ôm chặt nhánh mận vì, chỉ sơ ý, tôi có thể rơi xuống như trái mít rụng. Gần như tôi nín thở, im lặng, nhìn lén cảnh chú thủ dâm. Rồi ông móc cặc ra khỏi quần tiếp tục xụt nhanh hơn. Tôi, lần đầu tiên, cũng tự dòng cà mu lồn vào nhánh mận để tự sướng một mình. Lúc sau, cặc ông phụt ra một chất gì trắng trắng, sệt sệt như hồ, thì cũng là lúc lồn tôi, một lần nữa, nghe thoát ra cơn’ sướng giật ngươi. Rồi tôi mệt, cứ ôm cứng nhánh mận đó một đỗi lâu, mới tụt xuong.
Quần tôi ướt một khoảnh phía trước. Tôi chưa có một ý niệm gì về đụ. Tôi mường tượng rằng có cái gì của đàn ông cọ xát vào lồn mình thì mình sung sướng lắm.
Bất cứ vật gì có hlnh thù giống con cặc như dưa leo, trái chuối, chày đâm tiêu, ống thổi lửa, thì tôi nhìn và liên tưởng đến buổi trưa trên nhánh mận. Tôi cứ lâng lâng, tê tái mỗi lần trời chuyển mưa. Mỗi lần lên giương ngủ. Nhất là mỗi lần được chú Hạnh cõng từ tmơng về nhà. Sau buổi trưa trên nhánh mận tôi mộng mơ nhiều hơn, có khi khó ngủ. Ngày hôm sau, nhân lúc chú cõng, tôi kề tai ông nói thật nhỏ:
– Trưa hôm qua, chú ngủ trên võng ngoài vươn?
Không biết ông vờ giật mình hay thật sự giật mình:
– Chết! Con… con thấy chú…
– Có con thấy hết, từ lúc chú đái ở bụi bạc hà, cho đến khi chú nằm vào võng, và…
Chú đứng lại bất thình lình, hơi ngoái cổ lại nhìn tôi phía sau. Nhìn nhưvậy, nhất định ông chẳng thấy gì gương mặt dâm dật tinh ranh của tôi. Rồi, thay vì đi thẳng về nhà, ông tạt vào khoảng ruộng vắng, có những lùm tre cạnh một con lạch. Đặt tôi xuống đó, ngồi nghỉ. Như vậy là thế nào? Sao không nghỉ ngay ngoài lộ mà phải vào tuốt trong xa vắng vẻ này? Chú chẳng nhìn tôi, mắt ông lơ là ngoài những đám lúa đang trổ bông màu vàng. Gió đồng thổi thơm mùi lúa, mùi nước bùn. Tiếng kẽo kẹt của những lùm tre dày kịt chung quanh. Tiếng lũ chèo bẻo đuổi nhau đâu đó. Chú nói:
– Chú “sơ ý ” quá. Đáng lẽ chú phải ngó quanh, không có ai chú mới làm cái chuyện… Mà có ai ngờ, giờ đó, cháu lại có mặt trên cây mận. Bậy hết sức…
Chú xin lỗi nhen!
Lúc đó chú mới quay nhìn tôi. Tôi bẽn lẽn nhìn xuống các bụi lúa. Cái tuổi của ông cho ông thừa sức đọc hết các tư tưởng của tôi trong trí óc. Tôi đang nghĩ gì, thèm gì…
Chợt chú cầm bàn tay tôi đang đặt trên bờ cỏ. Một cái gì như luồngg điện, rần lên chạy vòng châu thân tôi. Tôi run. Run nhưcon chim non bị ai bốc lên từ cái tổ Đầu óc tôi quay nhào, chóng mặt. Quái lạ không? Ôm để ông cõng cả hơn năm trời nay thì bình thưừng. Sao tự nhiên cái sờ tay này lại đặc biệt bắt tôi run? Bất chợt ông nói:
– Thôi đưa chú cõng cháu về…
Tôi xụ mặt không trả lời. Trí óc thơ ngây của tôi làm tôi tưởng ông nói thật. Có biết đâu đó là một câu thăm dò có hậu ý. Tôi như thầm trách: “Chú thật là kỳ ! Người ta đã mở cửa đón chờ bằng cách nhắc chuyện hôm qua, mà rồi… ”
Miệng thì nói thế nhưng chú không nhúc nhích, vẫn nắm chặt tay tôi, càng chặt hơn là khác, và nhìn tôi quan sát. Tôi thật sự nhưcon chim non đã vào tay ông. Tôi run bắn lên. Cái gì làm tôi run? Tôi hoàn toàn không biết. Tôi mở miệng nói như tiếng chim non kêu chim chíp tội nghiệp:
– Chú, mình ngồi đây chút nữa, được không?
Cơn gió đồng thổi qua làm bụi tre già xào xạc. Tiếng con chèo bẻo kêu theo đuổi gió. Thật lãng mạn, trữ tình. Bên kia bở lạch, những bụi bông lau trắng xóa ngã theo chiều gió phản ảnh trên nước đầy những gốc tràm đen thui mọc lởm chởm cạnh những lùm dừa nước xanh rì. Mấy con vịt trời bơi bâng quơ tìm cá. Mặt nước gợn những vòng tròn làm vỡ khoảng trời xanh dọi xuống. Hơi nóng ở đâu không biết làm mặt tôi hừng hực. Tôi ngước lên nhìn ông, rất chậm. Ông, từ nãy giờ, vẫn quan sát phản ứng của tôi. Chừng đó dàng điệu thơ ngây, dại khờ, pha chút dâm dật của tôi đủ để ông lật tôi ra mà hôn, mà… mà gì gì đó; tùy ý, tôi có phản ứng gì đâu. Vì nhưcái gì đó không tên, vô hình, cứ chờ sẵn, đẩy lôi vào cho thỏa tò mò… cho đã cơn thèm muốn.
Ông đâu có biết trọn đêm qua, tôi ngủ nhiều nhất hai tiếng. Còn lại là sống với mộng mơ, với hình ảnh. Điều làm tôi suy nghĩ nhất là chất gì như hồ phọt ra từ cặc ông? Và chất gì đã ào ra từ lồn tôi? Tôi ngứa ngáy khó chịu, trăn trở ôm gốl, ôm mền, rồi ngáp, muốn ngủ mà không sao chợp mắt được? Rồi bây giờ, đối diện với tôi là ông, một ông chủ nhà dễ thương, tình tứ. Sao ông thừa kinh nghiệm lão luyện mà cứ ngồi như pho tượng, không nói, không gì hết, là thế nào? Chả lẽ ông muốn tôi phải chủ động? Ai dám? Bố bảo cũng không dám. Tôi “dại khờ, không biết tim ông lúc bấy giờ muốn ngưng đập. Ông còn run hơn cả tôi. Không phải ông sợ ai bắt gãp. Mà… ông sợ chính ông bắt gặp ông tại trận, đang có gian ý với cô gái ớ trọ.
Tôi đã có kinh đôi lần. Đặc blệt là lông lồn đã lún phún mọc nhưcỏ non. Ông càng im lặng, tôi càng tức Nhưng cũng mong cho phút đó kéo thật dài, vì hình như từ tay ông, có luồng điện mạnh chuyền qua thân thể tôi, bắt tôi sôi hừng hực như chảo dầu để trên lửa. Tôi sợ ông rút tay lại, nên tự nhiên tôi đặt bàn tay nữa của tôi lên tay ông.
Tôi nhắm mắt chờ. Bỗng tôi nghe hơi thở của ông thật gần hên tai tôi. Và, như nháy mắt, tôi nghe ông đặt mũi hôn lên má bên mặt của tôi một cái thật nhanh. Tôi chờ nữa, khoảng ba phút sau, hơi thở đó lại xáp gần, áp mạnh vào má tôi, nhờ bàn tay trái của ông níu tôi vào, khắn khít.
– Cháu thơm quá Lựu ơi!