Tới đây tôi mới nhận thấy Vĩnh bản lĩnh và kinh nghiệm hơn Sâm nhiều quá. Gần hai năm trên “tổ quỷ Hai năm làm “chồng”, làm “bác sĩ”, làm “ông hàng xóm” diễn trong những vở kịch ngắn, Vĩnh đã trở thành “đại tài tử” với số vốn làm tình vô cùng quý báu.
Anh không đứng thẳng mà hơi khom người một chút để nắc, để hích con cặc ngược lên cái mồng đóc Làm mỗi khi anh nắc, toàn thể cái lồn sướng rân lên chứ không chỉ riêng âm đạo. Mỗi cái nắc của anh rất mạnh, từ tốn và tự tin, làm thím phải nấc lên như tiếng khóc. Nhìn hai bàn tay của bà đủ biết bà không còn tự chủ được nữa. Hai cánh tay bà thì quàng chặt vai Vĩnh, nhưng hai bàn tay lúc xòe ra
như lấy gân, lúc nắm chặt lại, thay vì bấu lấy cổ Vĩnh hay mơn man xoa nhẹ ót Vĩnh.
Nghĩa là sướng quá, bà chỉ biết làm có thế. Làm cho có gì để làm chứ chả lẽ xé thịt, banh da Vĩnh ra. Bà thì thào:
– Anh Khang truyền cho con đó hả Vĩnh? Lợi hại quá Vĩnh ơi! Đụ như vậy con đốt nhà thiên hạ cũng không buồn. Trời ơi, chắc tôi chết quá đi bà con ơi! Nó mới nhét cặc vô đụ chưa được năm phút mà tôi muốn tan xác, muốn rã rời thành cát bụi rồi trời ơi! Sao hồi nào tới giờ hổng cho bác hưởng như vầy hả Vĩnh? Bác thèm đụ lắm Vĩnh biếtkhông? Đụ là phải nhưvầy chớ nắc khơi khơi đâu có sướng. Ôi bác cưng Vĩnh quá Vĩnh ơi!
Giọng thím như người khóc, kể lể. Có tý nức nở, nghẹn ngào vì cơn sướng vây hãm. Thỉnh thoảng, bà đấm vào lưng của Vnh một cái. Có lúc bà hoàn toàn im lặng, bặm mội lắc lắc cái đầu. Đó là lúc toàn thé da thịt bà rung chuyển theo cơn dâm và khoái lạc đang hành hạ thần kinh của bà. Có lúc mặt bà như mụ điên với mớ tóc xỏa rối bời.
Tôi biết bà đang sướng kịch liệt, sướng tê tái. Nếu có ai mở cửa xông vào chắc bà cũng bất kể. Vì hồn bà chắc đã thoát, bay ra ngoại từng không gian. Chỉ còn đây một xác phàm đang chìm ngập trong dục vọng thần tiên. Vĩnh mở mắt, bình tĩnh điều khiển khẩu thần công của anh vào đánh phá cung nội. Đây chỉ là trận giao hữu. Anh quyết lập một bàn thắng với tỉ số 8-0, cho thím phải há hốc mồm mà khâm phục, chắp tay mà thờ phượng, để lần tới gặp anh là bà phải ngã nón chào anh như chào một danh thủ hảo hạng.
Đệ tử của anh Khang đang xuống núi tung chưởng đầu tiên mà coi như thím đã muốn bở hơi, thối thoát. Bà không còn la, không còn nói bậy nữa. Chỉ còn ứ theo từng nhịp nắc kinh hồn cúa Vĩnh. Anh chỉ khom người làm có thế, rất từ tốn, chắc nịch, mà sao bà quằn quại, ríu người, rung chuyển hết tứ chi. Tôi với Cúc đã từng ăn món đó rồi, nên đã quen mồm. Nhưng thím thì chưa. Trong trò chơi bác sĩ với khám bệnh trên tổ quỷ, không còn kiểu đụ tân kỳ nào mà chúng tôi chưa nếm qua. Những kiểu chơi như: tôi chổng đít cho Vĩnh đụ từ đằng sau. Phía trước tôi bú cặc Khang. Phía dưới Cúc bú vú tôi. Hoặc tôi quỳ bú hai con cặc của cả Khang và Vĩnh, trong khi chị Cúc bú lồn tôi. Tôi chịu đựng hằng giờ, đã quen với những
kiểu cọ anh Khang vẽ ra, nên cả bốn chú ng tôi đã trở thành những anh hù ng hảo hán, đụng trận không biết thua.
Vĩnh cũng vậy. Anh đã đổ khá nhiều mồ hôi ở quân trường nên anh ít khi phải đổ máu lãng nhách. Trận sáng nay đụng với thím Hoành là trận tầm thường, bậc trung, cấp đại đội.
Anh đang làm bà bấn loạn hơn khi lưỡi anh rà cổ, rà vai, rà lổ tai của bà. Tay anh vuốt nhẹ lưag dài của bà. Lồn bà ra nước nhiều lắm nên tiếng lẹp nhẹp vang lên khá rõ mỗi lần cặc Vĩnh nắc tới. Chưa ai bao giờ áp dụng lối đánh tấn công bốn mặt như thế trên thân thể bà. Hoặc đụ, hoặc bú, hoặc hôn… chứ làm gì có cả ba thứ một lúc, mà mũi nhọn tấn công nào cũng sác bén, làm lực lượng của bà chỉ còn rã ngũ, đầu hàng vô điều kiện. Bà không kêu tên Vĩnh nữa, mà gọi bằng mình, xưng em:
– Mình ơi! Con cặc của mình dễ sợ quá mình ơi! Nhớ sáng nào cũng qua đụ em như vầy nhen! Chắc em không còn đụ ai nữa đâu. Em quên hết rồi. Đụ xong trận này em nhớ suốt đời thôi!
Vĩnh dìu thím lại giường, đặt bà nằm hờ hững nửa trên nửa dưới. Vĩnh đứng chống tay, dáng xuống những cú nắc tàn bạo hơn. Hai tay bà quờ quạng trên chiếu. Đầu bà lắc liên tục. Tay Vĩnh vừa đỡ con cặc lên cho sát mồng đóc, vừa nắc kinh khiếp. Lạ một điều là, thường thì bà la dữ tợn lắm. Nhưng sáng nay bà cắn răng. Chỉ âm ưkhông thành tiếng. Tiếng rên nhỏ mà ray rứt rất tội. Vĩnh vẫn điềm tĩnh đánh tới Mặc kệ bà uốn lượn, quằn quại. Hai chân bà lúc thì quấn lấy đùi Vĩnh, lúc thì đập xuống nền đất kêu bịch bịch.
Tôi nghĩ chắc bà đã nư lắm. thỏa mãn lắm, nên lại nói bậy:
– Ối mình ơi! Chầm chậm cho em thở với mình. Em chỉ lấy hơi lên mà không thở ra được. Tức ngực quá đi mình ơi! Mình nhỏ tuổi sao mà hung hăn như con sư tử vậy? ối chết con rồi trời ơi! Con ham đụ lắm mà gặp phải thứ dữ này con phải trối trước để lỡ có chết con không ân hận. Nhỏ giờ có ai đụ con dã man như vầy đâu. Mình ơi, ngừng một chút được không? Em sắp tắt thở! ! !
Vĩnh nhất định không. Cho đến mức ăn thua luôn. Chàng nằm ấp bà, hai tay bợ mông đít cho lên cao. Chàng nắc dồn dập như may máy. Thím chu hai cái môi lên. Mắt trợn trắng dờ. Mồ hôi túa ra. Cái đít cong lên trên không, bà la làng:
– Bớ làng ? Bớ người ta! Tức nước phải vỡ bờ nè. Vĩnh ơi, ra với em. Xịt hết vô lồn em đi! Em ra đó, ra cho anh vừa lòng. ối anh đụ kiểu này thì đá núi cũng bc. Đó, em còn ra. ói chết mẹ cái lồn em rồi còn gì nữa mà đụ…
Vĩnh cứ nắc. Chàng đánh không cần nghe địch la. Chàng cứ giã xuống. Hai tay bà bấu, níu vai Vĩnh lại Chàng bất kể, cho đến khi bà im bặt. Toàn thân bà mềm nhũn. Tứ chi dang ra một cách mệt mỏi. Mồ hôi trán nhỏ từng giọt. Gương mặt bà như kẻ chết rồi. Mắt bà nhắm như ngủ. Hai môi khô khốc như đất ruộng mùa hè. Gió thu vẫn từng luồng bạt nhẹ vào phòng, bà vẫn cảm thấy oi nồng, nóng bức.
Vĩnh ngừng nắc. Bấy giờ chàng mới hôn gương mặt bà như những phát súng ân huệ an ủi kẻ xứ tội. Chàng rút cặc ra, xuống bú vú đã rồi banh lồn bà liếm sạch nước nhờn bà đã tiết ra ưdt nhẹp cả cửa mình. Khi liếm đã khô, lưỡi Vĩnh mới lên hành quân ở cái hột le to tướng của bà nằm ẩn dưới chòm lông dày rậm nhưrừng. Hai tay chàng phải banh ra, phải vẹt hết lông ra. Không thì không thấy đâu là mép lồn.
Không biết thím đã hết mệt chưa mà khi lưỡi Vĩnh tìm tới, bà tự động dang hai bắp vế. Hình như Vĩnh biết ý, nên thọc lưỡi sâu vào móc cái mồng đóc kêu sựt sựt Bụng bà nhấp nhô. Hai đầu gối giật. Đặc biệt hai bàn chân bà duỗi thật thẳng để đón cơn khoái lạc khác đang tới hoành hành thi thể bà. Bà đưa hai bàn chân kẹp cứng con cặc của Vĩnh, rồi bắt Vĩnh ngồi lên trên mặt bà cho bà bú thằng nhỏ.
Bà biểu Vĩnh đụ vào miệng bà đi, thọc sâu vào cần cổ bà cũng được, miễn sao cho sướng thì làm, rồi nếu muốn cứ ra khí trong họng bà cho bà nuốt hết cũng được. Vĩnh đụ vào mồm bà thật. Cái đầu bà nhấc lên hạ xuống không biết mỏi. Làm như vậy gần 15 phút, Vĩnh vẫn như bàn thạch, nên bà bảo:
– Mình xuống đụ em nữa đi!
Vĩnh xuống kê một lúc hai cái gối dưới đít bà, đút cặc vào vác hai chân bà lên vai và nắc kiểu xéo qua xéo lại.
Mặt bà nhăn như khóc. Hai tay bóp nát chiếc chiếu. Cơn khoái lạc lại xông tới hành hạ bà lần nữa. Âm thanh duy nhất lúc đó là tiếng giường tre kêu kẻo kẹt. Cặc Vĩnh bóng lưỡng ướt nhẹt vì nước lồn của bà trào ra quá sức. Thỉnh thoảng bà mở mắt nhìn Vĩnh. Được vài giây lại nhắm mắt vật lộn với cơn sướng tuyệt trần đang lan khắp thân bà.
Vĩnh cứ nắc. Anh miệt mài như đoàn quân tiếp tục đi lùng giặc. Anh đụ có lớp, có lang, kế kế hoạch, có chiến thuật. Nên sau nửa tiếng, thím lại gào la thảm thiết, chồm lên níu Vĩnh xuống, cắn vai, cắn cổ chàng, để lại ra đầm đìa ở hạ bộ.
Lần này bà như tắt thở. Không nói năng, cục cựa. Chỉ có thở và thở. Vĩnh sà xuống hỏi nhỏ, thật nhỏ bên tai bà:
– Đụ nữa không?
Bà có nghe mà không sao trả lời được. Vĩnh mĩm cười tự hào. Vĩnh sung sướng với chiến thắng của trận ra quân. Cặc chàng vẫn cứng và nóng hổi trong lồn bà. Một lúc thật lâu, thím lắc lắc cái đầu, nói cái gì đó nhỏ quá không nghe rõ. Vĩnh lại cười đắc thắng. Bà tâm sự chưa bao giờ bà được sướng và ra nhiều như hôm nay. Vĩnh tỉnh queo, mặc đồ, hôn bà giã biệt, rồi chạy ra vác cuốc vào làm việc ở ruộng mía.
Tôi bước vào phòng trong khi thím vẫn trần truồng nằm, đó thở dốc. Bà thều thào nói như người bệnh:
– Con mặc giùm áo quần cho thím đi. Thím ngồi dậy không nỗi nữa. Quá chừng chừng Lựu ơi! Ai mà có ngờ nó dữ tợn gấp mấy lần thằng Sâm nữa. Chắc thím phải nghỉ đụ ít ngày cho lại sức. Nếu còn đụ nữa chấc chết con ơi.
Tôi nhắc bà:
– Thím quên con đã hẹn bác Hoành sáng mai à?
– Thôi con xin lỗi bác giùm thím đi. Để bữa khác… mệt quá !
Tôi mặc xong đồ cho bà, lấy cho bà mộ t ly nước. Bà chỉ hớp vài ngụm rồi lăn ra ngủ vùi.
Trưa hôm đó tôi bới thức ăn mang ra ruông mía cho Vĩnh. Có cả vài tháng nay tôi say mê làm hầu thiếp” với bác Ba, nên quên khuấy vụ này. Hômnay tôi làm bởi vì bất chợt tôi thấy Vĩnh tiến bộ vượt bực, muốn Vĩnh đụ tôi một bữa như đã làm sáng nay với thím Hạnh. Tôi đang loay hoay với thức ăn trong bếp thì Sâm về. Anh hớn hở hỏi “Thím đâu?”
Tôi trả lời:
– Bà già đang nằm thở trong buồng á. Anh kiếm thím có chuyện chi?
– Có hẹn với bà sáng nay dẫn bả đi vô núi thăm vợ chồng bà Tư Dơi.
Tôi nghe nói đi thăm bà Tư Dơi thì mừng thầm, vì lâu nay vẫn muốn gặp những người đồng điệu. Với lại tôi cũnmg muốn tò mò xem họ sống với nhau như thế nào nên nói với Sâm:
– Thím mệt lắm vì mới đụ v(‘i Vĩnh cả buổi sáng. Để thím nghỉ. Anh dẫn em đi vô thăm bả đi. Hồi nào giờ em mong lắm.
Sâm đồng ý ngay vì anh nghĩ đi với tôi vẫn thú vị hơn. Tôi với Sâm ra quán mua một ít trà bánh rồi vô núi thăm bà Tư Dơi.
Phong cảnh ở đây hùng vĩ, hoang dã và đẹp hơn làng tôi. Ngay châ n núi có những cây l?n thân trắng, tàng xòe ra như những cái dù vĩ đại, mọc chen giữa những tảng đá màu xám. Nhà bà Tư Doi cất lên ở một mảnh đất khá rộng, chung quanh là những nưong khoai, vồng sắn, những giàn bầu, mư?p mọc leo len tận mái tranh. Bà Tưđang ngồi giặt đồ cạnh cái giếng đá Anh Phú đang tư?i khoai. Thấy chúng tôi đến, Phú và bà Tư bỏ việc chạy ra đón:
– Mèn ơi! Có cả tháng bữa nay cậu Sâm m?i trở lại hén?
– Chớ thím Hạnh đâu hổng thấy? Tôi nhớ thím lắm à
Sâm vội giới thiệu:
– Dạ, thím cháu bậ n việc nhà . Bữa nay cháu dẫn Lựu, bạn gái cháu vô thăm bác. Nó mong được vô đây chơi lắm đó.