Tại phòng khách, Hạnh cầm ly Co ca có đá, nhấm nhấm. Diễm trở ra với chiếc áo ngủ mỏng manh. Và dĩ nhiên bên trong, nàng chẳng mặc đồ lót gì cả.
– Mười sáu tuổi, chắc cô chưa biết đời là gì? Hạnh hỏi.
– Vâng. Em còn con gái… chỉ biết ăn rồi lo học… Những chuyện người lớn… em cũng biết qua trên sách vở và phim ảnh. Bộ chị Thúy An bận đi đâu, nên gửi anh đây cho em giữ giùm.
– Chắc là vậy. Hạnh nói với nụ cười bí hiểm.
– Thế. . . anh phải đứng đắn. Đừng có mà . sờ bậy sờ bạ, làm mất đời con gái của em nhen…
Hạnh tưởng là Diễm vẫn còn con gái. Nên dù được Thúy An gần đây cho Diễm “giữ giùm”, chàng vẫn đứng đắn. Nhưng thoạt, chàng được nhìn Diễm tréo một chân lên, đưa cái bắp vế trắng toát:
– Trời này, xuống tắm thích thật. . . phải chi có một người như anh nữa. . . thì thú biết mấy. . .
– Có tôi thì làm sao mà thú hả cô Diễm? Hạnh hỏi.
– Thì hai đứa mình sẽ lội đua… sẽ tìm bắt nhau, sẽ… sẽ…
– Sẽ gì hả cô Thúy Diễm?
– Sẽ… sẽ… ai biết đâu, đừng hỏi bậy bạ. Em còn con gái. Em còn trinh… đó à nhen. Có gì, em sẽ la lên. Người ta ập vào, bắt anh…
Hạnh hơi ngại ngừng. Nhưng chàng đột nhiên thấy cả hai, chớ không phải một bắp vế của Diễm phơi ra, tròn trịa, căn cứng.
– Anh nhìn cái gì ở em mà cứ nhìn chầm chặp vậy. Diễm hỏi.
– Dạ… tôi chưa từng được… ân ái với người nào còn trẻ như Diễm. Mười sáu tuổi. Mười sáu mà lớn thế cô. Mới trông, tưởng cô đã mười tám… Tướng cô ra đường mà đi một mình, chắc thế nào…
– Chắc thế nào sao? Bị trêu chọc, bị gạ, bị nói bóng nói gió chớ gì… Bị ba cái thứ đó thì ăn nhằm gì… tưởng anh nói là em bị nó đưa vào chỗ kín để hiếp…
– Cái đó cái đó
– Cái đó làm sao? CÔ Diễm?
– Cái đó thì… thì em chịu liền.
Hạnh không bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng. Chàng bước qua ôm ngay Diễm, hôn Diễm. Hạnh hôn Diễm ở mắt, ở tóc, chứ chưa dám vào ngày hôn môi. Nhưng cô em đưa cả hàm răng trắng ra chờ, với đôi môi mộng ướt. Hạnh không thể ngừng được. Chàng đặt lên đó nụ hôn nồng cháy. Em dã nói… em còn con gái, còn t.r.i.n.h…
– Ùm, em không chịu đâu anh Hạnh… Em còn còn… hôn nữa đi anh ơi. Lần đầu tiên em hôn đàn ông. . . sao mà nó… khó từ chối thế này anh? Hay anh có thuốc tiên phải không? Hôn thôi nhen… đừng có bày đặt bay bạ. Em không chịu đâu… à nhen.
Cái áo nàng mặc, tự động bung ra. Chừa bộ ngực gái mười sáu nhưng đã từng ăn nằm với nhiều người trước đây Hạnh không chần chờ gì nữa. Cơ hội ngàn vàng đã đến. Chàng cúi xuống hôn bộ ngực căn phồng của em. Hình như chàng có nghe tiếng rên ấm ư của Thúy Diễm:
– Hừm, em đã bảo em còn con… gái mà Hạnh đè em ra. . . ú i. . . anh ơi . . . Anh hôn cái vú của em hả . hết con trời ơi trời. Cái áo em cởi hết rồi… mà áo quần anh vẫn còn vậy sao??? Cởi hết ra, đi anh.
Hạnh ngồi dậy, tự cởi hết cho mình. Và con cu, trời ơi sao nó cương lên chồng ngược, trắng hồng.
– Hả… cái gì trông dễ sợ vậy anh? Em không thèm đâu Bộ anh tính anh lấy em hả, anh ngủ với em hả, anh đụ hả… em đã nói là em còn trinh mà anh.
Như lần gần gũi với anh chàng Lý cũng thế. Nàng có tật kêu gào… cứ bảo là mình còn con gái. Nói để mà nói. Nói cho sướng cái miệng… kỳ thật nàng đã ôm ghì Hạnh, nàng nút lưỡi Hạnh, nàng trằn trọc quằn quại như con bọ xít… Cứ canh cho cặc của Hạnh vào nơi thâm cung.
– Úi trời. Cái gì ạ, cái gì vô lồn em hả anh? Như vậy là anh đụ em rồi. Không biết đâu… Em mất trinh rồi, đâu còn đời con gái nữa.
Hạnh đã cho cặc vào lồn Diễm nhẹ hờ, thoải mái như chỗ không người. Diễm sướng quá hú lên, la làng lên. Hai bàn tay nàng ôm chặt Hạnh không dứt:
– Cái hồi nãy của anh đã vào trong em… ôi, sao nó… sướng quá vầy anh. Lỡ rồi… mình chơi cho sập giường đi anh. Em không cần đời con gái nữa đâu. Sướng quá trời đất thiên địa ơi…
Cả hai ôm nhau đụ lừng trời. Gần như cái giường họ nằm cũng ngã xịu. Họ mang xuống dưới sàn nhà đụ tiếp không cần trải gì hết. Chừng hai mươi phút, nghe tiếng Diễm gào lên:
– Ủi trời ơi, đất ơi… Chết em anh Hạnh ơi… Ngày nào anh cũng đến đụ em nghe anh? sướng lắm anh ơi. Nghe em ra nè. Đó… đó đó… Lần đầu tiên em cho một người con trai lên đụ em. Anh nhớ là hằng ngày phải đến đây với em… Hay anh ở ngay trong nhà này của mẹ, được không anh? Em nuôi, đến bữa hai đứa ra phố ăn…