Tiền bạc thì anh tài khỏi lo, đã có cô chủ Thúy An. Một hôm, giữa trưa, hai người đưa nhau vào một khách sạn hạng sang, có máy lạnh. Trả tiền xong, nàng với tài xế đang đi giữa hàng ba để vào phòng, thì gặp Mẹ nàng bước ra với một thành niên còn trẻ.
Tám mắt nhìn nhau ngỡ ngàng. .
– Con đi đâu đây hả Thúy An?
~ Chớ Mẹ đi đâu hả Mẹ ?
Bà gllc xuống một hồi lâu vì mắc cỡ với con gái.
– À mẹ đi thâu một món tiền mà khách sạn thiếu. – Họ thiếu mẹ hay mẹ thiếu họ. Nhưng văn phòng làm việc dưới lầu, có quản lý khách sạn đang ngồi và có thu ngân… Chứ trên này để khách vãng lai. Nghĩa là khách mướn tạm vài giờ để giải quyết sinh lý. Còn cậu trẻ này là gì của mẹ ?
Thúy An làm mẹ ngờ ngàn, xấu hổ cùng cực. Rõ ràng bà mướn khách sạn để du hí với cậu trẻ ba tiếng đồng hồ. Nếp nhăn của áo, bà, gương mặt xanh của cậu bé… đủ chứng tỏ điều đó. Con xuống dưới khách sạn cho mẹ nói chuyện này, Nguyệt nói. Nàng đã theo ba người, bà, Thúy An, và cậu bé, chú tài xế đã biến mất dạng. Bà kéo ghế một cái bàn nhỏ, ngồi xuống.
– Còn Thúy An, con có quyền ngoại tình. Vì Lý không cung cấp tình dục nồi. Mỗi ngày chàng phơi ngủ với mẹ hết một vài lần. Còn đâu sức để cho con. Nhưng mẹ tưởng con ngoại tình với ai. Không dè là thằng tài xế, hạng như nó có xứng đáng gì? – Trước tiên, Lý lỡ có với con một mối tình. Con mang cái bào thai để thú thật với mẹ là cất cho chàng được sống riêng với con, không dè, mẹ con mình vẫn chồng chung. Bây giờ như mẹ thấy đó. Lâu lâu tuần vài ngày Lý mới dám bén mán với con. Chàng đến để nói chuyện hơn là làm chuyện khác. Như mẹ biết, đàn bà có thai non ngày, sinh lý đòi hỏi dễ sợ. Ngoại tình với kẻ khác ngoài đường thì tiếng tăm mẹ mang. Nên cuối cùng con đã chọn Anh tài xế. Con tế nhị, dẫn anh vào các khách sạn cho kín đáo. Như thế mẹ còn hờn trách con. Anh tài tuy bề ngoài nghèo hèn, nhưng anh là “Cao thủ võ lâm”. Không chê vào đâu được. Con đã với anh cả vài trăm lần.
Nguyệt thở ra. Tài xế nhà là cao thủ võ lâm về làm tình? Thế mà bà không biết. Mặt bà tự nhiên ửng đỏ lên. khi nghĩ Thúy An có tình dục với anh tài xế cả trăm lần.
– Mà không phải riêng con. Anh đã ngủ với cả . . . chị Thúy Nga, em Thúy Diễm. Ai cũng đồng ca ngợi anh là người tuyệt trần trong thiên hạ. Anh có môn thuốc gia truyền, có thể làm tình từ hai đến ba ngày mà chưa ra… Mẹ đừng làm gì anh để con phải mất ảnh nhen? Người độc nhất của con đó nghe mẹ.
– Người độc nhất của con? Nguyệt nói. Cậu Hạnh đây nàng chi vào cậu trai trẻ ngồi bên, cũng là người cao thủ võ lâm. Cậu có thể làm tình suốt ngày mà không ra. . . không tin, con thử thì biết.
Thúy An nhìn cậu bé. Mặt nàng cũng ửng đỏ lên.
Nàng biết sắp được ngủ với cậu trẻ mà theo lời mẹ nàng là cao thủ võ lâm.
– Hình như con đã trả tiền phòng, mà tài xế đã biến mất vì sợ?
– Dạ đúng như thế.
Hay là mẹ cho mượn đỡ cậu này buổi trưa. Ba, bốn, tiếng gì cũng được, chừng nào chán thì thôi. Con sẽ thấy tài nghệ của cậu không khác anh tài xế. Có lẽ hơn là dằng khác.
Hạnh ngồi ăn ly kem mà miệng nhoẻn cười tươi như hoa hàm tiếu. Chàng cười vì ngủ xong với mẹ, bây giờ đến con, mà một đứa con xinh như tài từ điện ảnh, hay hoa hậu là đằng khác. Chào Hạnh, Thúy An nói. Hạnh ăn gì nữa không, mình mời . . . .
– Dạ không, một ly kem đủ rồi, chừng nào đói thì mình gọi bồi mang lên phòng thức ăn.
“Chừng nào đói thì gọi bồi mang lên phòng thức ăn”. Hạnh nói như có hẹn với Thúy An tử lâu rồi không bằng. Tuổi Hạnh hình như cũng bằng Thúy An. Chàng có bửu bối gì mà mẹ khoe là cao thủ võ lâm.
– Cậu Hạnh này từng làm bà Nhu đi vật vờ như chết. Nếu cậu không làm cho đàn bà ra đến bốn, năm lần trong cuộc chơi… Mẹ không là mẹ của con đâu.
– Nào Hạnh, tự giới thiệu đi: Nồi danh mà…
– Hạnh, là thanh niên mới lớn. Nhưng có bửu bối gia truyền, nên đàn bà ai cũng mê. Không phải nói dối với Thúy An, Hạnh đã ngủ với vợ ông Bác sĩ Trần Phúc, bà Thẩm phán Lê Như Huân, bà chủ Thương xá Tam Đa và bà Nhu đến suốt ngày… Chính bà này thưởng cho Hạnh mười ngàn dollars. Không biết sức của Thúy An đến đâu. Chứ sáng nay, mẹ Thúy An đã phải lạy Hạnh xin ngừng để bà về. Bà đã ra năm lần trong bốn tiếng…
Hạnh kể tới đâu, bà Nguyệt thử người tới đó. Riêng Thúy An, thì nàng cười chúm chím, cười sung sướng. Sung sướng vì sắp được Cao Thủ Võ Lâm của mẹ cho lên giường ân ái.
– Thôi hai người lên lầu đi. Nguyệt nói. Con lấy phòng số mấy nhỉ ? Cho mẹ biết phòng hờ. . .
Thúy An đưa chìa khóa lên xem và nói với Mẹ :
– Dạ 215, số này hên đó nhỉ. Tám nút. Nào, hai đứa mình đi.
Thế là ba người chia tay. Nguyệt đi công chuyện. Hạnh và Thúy An lên căn phòng tráng lệ của khách sạn.
Chừng nào xong, gọi điện thoại. Mẹ lại rước nhé con? Nguyệt nói.
– Dạ, Bye mẹ. Nếu không thấy con điện thoại… chắc là con ngủ đây luôn với Hạnh…
Nàng cười, tiễn Mẹ xuống cầu thang, xong nàng cùng Hạnh vào phòng 215, một phòng tối tân, hiện đại có máy lạnh. Nàng khóa cửa, đi vào:
– Mình đóng bớt mấy cái màn nhung đỏ ở cửa cho đỡ sáng nhen anh?
Không đợi Hạnh biểu đồng tình, Thúy An xăn xái đến kéo mấy tấm màn nhung màu tím. Căn phòng âm u lãng mạn, hữu tình… Nàng quay lại, thì Hạnh đang đứng bên nàng.