Tuyên yên trì hơn. Chàng không mang trách nhiệm phá trinh Thúy Nga. Chàng chơi và nắc không còn bút nào tả được. Chàng ra, một cái ra sung sướng. Môi chàng đang được Thúy Nga hôn mặn nồng. Chàng ra không còn một giọt, và nằm bất động ra thở như kéo xe. Nga cũng cùng ra với chàng. Hai người cũng mệt như nhau. Nằm ngắm ánh trăng mười một tràn vào căn phòng…
– Mệt không anh? Thúy Nga hỏi. Nằm nghĩ một tý, rồi em bú cho anh.
Nhưng tiếng gõ cửa dồn dập, làm hai người vội mặc đồ Nga đến mở. CÔ bé Diễm thò đầu vào, và khoe với chị:
– Em vừa chơi với anh tài. Mệt quá. ảnh nói… chiều nay chị đã cho anh. Bây giờ chị xuống cho ảnh tiếp đi.
– Chơi như thế mà ảnh chưa ra. Em ra ba cái rồi. Chị nằm một mình trong này làm chi. Anh đang chờ chị dưới nhà xe.
Tuyên nghe và chàng đợi cho Diễm khuất, bỗng chàng chào Thúy Nga đi về biệt dạng. Chàng biết chiều nay Thúy Nga đã ân ái với người tài xế? Thế mà trong cuộc ái ân, nàng không hề hé môi cho chàng biết. Tuyên ra về vì thần tượng Thúy Nga sập đổ… Một mình Thúy Nga trở lại giường. Diễm đã gián tiếp khai hết. Cánh cửa phòng Thúy Nga vẫn mở hở. Một hồi lâu chờ không được, anh tài lò dò bước lên, gõ cưa. Thúy Nga nhìn thấy, nói:
– Chắc anh có uống thuốc hay sao mà chơi lâu dữ vậy?
– Dạ có, thuốc gia truyền. Uống một huấn có thể chơi đến ba ngày chưa thấy gì. Sao cô không xuống? Đợi gần chết, tôi đánh liều lên đây. Cô có sẵn sàng không, nếu không tôi xin rút lui…
Thúy Nga nửa như trách anh tài đã bộc lộ cho Diễm biết, nửa như nàng muốn tiếp tục cuộc truy hoan dang dở với Tuyên. Nàng kéo anh tài vào giường. Vẫn ánh sáng đó, vẫn giường nệm đó, chỉ có tình nhân đồi khác. Quả tình anh tài đã thi thố hết mình đêm đó với Người đẹp. Chàng cũng trịnh trọng banh lồn Thúy Nga, cũng bú, cũng móc mồng đóc cho Nga rên dữ dội, rồi mới lên đụ. Lần nầy chàng ra, chàng bắn những tinh khí mà cả buồi chiều, cả buồi tối tồn đọng lại tinh khí chàng bắn vào lồn Thúy Nga nghe từng tia một, Nga co giò, trân mình hứng chịu. Và chàng chơi tiếp đến ba giờ sáng mới thôi.
Đêm đó, Thúy Nga khóa cửa cho anh tài xế được an giấc. Đến sáng Nguyệt mới về. Sáng đêm, Nguyệt với Lý cũng mướn Hotel mà ân ái. Chàng quyết được giải ngũ, chàng quyết đụ cho Thúy An mang thai… Đứa con nầy chàng phải bế trên tay, phải được ôm hôn nó, chứ không như bé Thúy Nga, con đầu lòng.
Cũng đêm đó, Thúy An đã viết cho Lý bức thư:
“Anh Lý thương yêu,
Anh không biết em đã nhìn thấy cảnh tượng anh ân ái với mẹ chiều nay. Kề cả lúc anh ngồi uống cà phê và ăn bánh pa té. Anh sẽ ở lại nhà này. Còn gì hạnh phúc cho em bằng. Thương đôi mắt của anh mà phải chịu cảnh chồng chung, của Mẹ và của em. Anh phải cho em đứa con nhen anh. Làm thế nào cho nó giống anh như khuôn đúc mới được. Đặt nó tên gì nhỉ? Tên Hải nếu là con trai. Tên Quân nếu là con gái. Em chỉ mong có một đứa thôi và dứt. Mẹ hứa cho anh giải ngủ thì anh phải tin điều đó. Bà giàu sụ và quyền thế không ai bằng.
Tối nay em có tiết lộ sự thật với chị Nga, con anh, rằng em đã ngủ với anh. Con em sẽ gọi anh bằng bố, vì cả hai chúng ta đều là con. Chị Nga có vẻ không muốn biết anh là cha, một người cha nhiều trọng tội NGỦ VỚI MẸ.
Xin lỗi anh, em đã nghe lén hết chuyện của anh, cũng hên là anh không tiết lộ việc chúng mình chiều nay. Điều dó càng tốt. Vì không ai để ý, anh ăn nằm với em. Thôi nhé, ráng tẩm bổ cho đủ sức để cung cấp hai mẹ con, bà Nguyệt và Em. Em Thúy An”.