VN88 VN88

Chơi nhau mà không sướng thì cái gì mới sướng hả chị

Sáng ra, Lý nhận được thư. Nhân bà Nguyệt vào tắm, chàng lấy ra đọc, và ngồi tầng ngần. Chàng tầng ngần vì con chàng không muốn nhìn chàng. Chàng tầng ngần vì làm cách nào để đủ sức cung phụng cho  hai mẹ con Nguyệt. Chỉ đêm hôm qua. . . bà bắt anh phải đụ bốn năm lần. Đụ cho tới sáng mới cho mặc quần. Còn sức đâu cho em Thúy An đây?

Riêng Nguyệt, nàng không tài nào quên được thằng con nuôi. Nàng cứ muốn ân ái với Lý suốt ngày suốt đêm. Đến những cậu sinh viên bà chọn để thế Lý, bà cũng chơi không ngừng nghĩ, Bà tắm xong, cứ để thân  hình lồ lộ như thế bước ra:
– Chơi nữa không con? Nước mát làm Mẹ hồi sinh,   và muốn ân ái nữa… Mẹ muốn suốt ngày con để cu vào lồn Mẹ, ăn cũng để, ngu cũng để… không cho con đi  đâu một bước mà không có mẹ nhen.

Lý làm bộ cười cười, nhưng trong bụng âu lo bà dâm  như xưa kia. Nguyệt bảo chị làm nấu các món ngon và bổ cho buổi cơln trưa… Chàng đi thờ thẩn ngoài hiên, bất giác gặp Thúy An. Chàng làm bộ gọi nàng là cháu để bà Nguyệt không chú ý.
– Mẹ đi đâu rồi? Thúy An hỏi. . .
– Mẹ vào bếp nấu ăn với chị làm. Lý trả lời.
– Tưởng Mẹ đi đâu (nàng hạ giọng). Anh vào phòng em chơi. Nghe rõ nhưng Lý làm bộ:
– Cái ao cháu mặc đẹp ghê nhen. Không biết có phải tại cái áo hay tại người mặc? Cái sân bỗng sáng trưng…

Đến phiên chàng nhìn quanh và hạ giọng:
Đừng gọi anh bằng anh. Nhỡ Bả nghe được là lớn chuyện à…

Thúy An cười bí hiểm, nàng nước đi nhè nhẹ, cho Lý thấy nằng thướt tha, hấp dẫn. Nàng vào bếp nấu phụ với mẹ. Lý sung sướng được gần hai mẹ con cùng lúc Nhưng Thúy An hấp dẫn với chàng hơn, và dâm thì không bằng bà Nguyệt.
– Mẹ nấu gì đó, cho con phụ với được không? Thúy án nói.
– Cha, trời bữa nay thế nào cũng bão. Từ nào tới giờ mới nghe cô con gái của Mẹ nói một câu như thế. Có thật con muốn phụ không.
– Không, con vào đây làm chi. Mẹ đưa con lựa nấm cho. Cả đêm qua Mẹ với chú Lý… dữ dội như trời mưa hả…
Nàng làm bộ thơ ngây hỏi mẹ, nhưng thực nàng đang đìêu tra. . .
– Thì cũng như đêm khác thôi. Nhưng với Lý, mẹ thích hơn những người khác. Lý có thể để luôn trong đó mà ngủ cũng được.
Bà ngưng tay, không lặt tôm nữa, mắt nhìn ngẩn ngơ ra khung cửa.
– Gần hai mươi năm rồi hai người mới gặp lại. Chả trách.
– Không, từ hồi nó còn bé cũng thế… Hai mẹ con cứ tối ngày ôm nhau . . . ôm nhau . . . Cho đến ngày Mẹ mang thai, thì ông ngoại chia duyên rẻ lứa. Đến bây giờ mẹ mới gặp lại đứa con nuôi… Bà thẩn thờ, thở hắt ra, đôi mắt chau lại.
Xin lỗi, con làm mẹ mất vui. Thúy An nói. Tại con  vô tình chớ bộ. Nhưng sao anh ấy là con nuôi… mà…ăn nằm với Mẹ ?
– Tại định mạng bắt mẹ phải thương nó như người yêu Mẹ không gần ai mà được thỏa mãn sung sướng như với Lý.

Nàng định nói “Con cũng thể’ nhưng lại thôi.
– Mối tình đẹp đó chứ. Con mà yếu Mẹ. Hèn chi hôm qua đến giờ mẹ không hề hé môi cho chị Thúy Nga gặp Cha.
– Ừ Gặp làm chi? Chúng nó gặp. nhau, biết gọi nhau bằng gì ? Bà lại buông cái dao, sửng sờ. . . như người bị ma hớp hồn.
Mẹ nói dối Lý là cái bào thai đó, mẹ đã bị ông ngoại bắt phá rồi.
– Nhưng còn cặp mắt? Cặp mắt nhung đó chạy trốn đi đâu??? Thúy Nga giống hệt Lý Cặp con mắt. Có dấu Trời cũng không khỏi.
– Hình như chị Thúy Nga cũng biết mà không muốn nhìn mặt cha, đó mẹ .
Nguyệt quay phắc nhìn cô con gái.
– Sao Thúy Nga biết con?
– Thế mới lạ đời… Thôi con không nói nữa. ừ, mà cặp mắt nhung của chú Lý đẹp thật, cả khuôn mặt nữa hả mẹ?
– Khuôn mặt vàng của Mẹ đó. Hôn hoài không biết chán, đã vậy trên giường… thôi con còn nhỏ quá mẹ không nói đâu.

Bà đâu có ngờ sáng hôm qua, chàng đã ái ân với Thúy An đến ba lần, và ra trong Thúy An đến hai lần…
– Còn con, bồ bịch gì đâu chẳng thấy vậy? Nguyệt hỏi.
– Dạ, con còn nhỏ mà, nôn nóng gì… Chừng nào mà chẳng được. Quả tinh, bà Nguyệt hoàn toàn không ngờ cô con gái tên Thúy An đã bị cha sở tên Kiêm phá
trinh. Và sáng hôm qua nàng đã ngủ luôn với Lý.
– Trong tháng này mẹ có đi đâu xa không? Thúy An hỏi.
– À mẹ định nói thì con hỏi. Mẹ phải đi Singapor ba ngày để lấy hàng. ở nhà con trông chừng giùm chú Lý cho mẹ, không cho đi đâu nghe.

Bữa cơm thịnh soạn được dọn ra. Mọi người ngồi vào ngoại trừ Thúy Nga cáo bệnh không ăn. Chân Thúy An dầm lên bàn chân của Lý.
– Ngày mai, mẹ có việc phải đi xa. Con ở nhà có đi đâu thì dẫn các em theo, như Thúy An…

VN88

Viết một bình luận