Bên kia phòng, mẹ nàng đã xong, vừa chấm dứt cái đụ với Lý.
– Mẹ có thể cho con gặp mặt Thúy Nga chăng? Lý hỏi:
Nguyệt ngồi yên lặng, không trả lời. Dáng nàng mệt mõi vì vừa ân ái, và ra ba lần với Lý.
– Sao Mẹ không cho con biết? Con muốn gặp con cua con.
Nguyệt vẫn ngồi yên lặng, một chốc lâu, nàng uể oải cất giọng trầm trầm:
– Con sẽ gọi nó bằng gì? Bằng EM hay bằng CON? Vì con phải nhớ rằng hai đứa đều là con của mẹ.
Lý làm một cử chỉ nóng lòng. Chàng nghĩ lời mẹ nói cũng đúng. Chàng thấy có sự không tiện khi gặp mặt con, nhưng chàng không thể không thương yêu Nguyệt, vì đó là tình đầu. Thấy Lý nhìn mình chăm chăm, Nguyệt hỏi:
– Sao, Lý có còn muốn gặp mặt con không?
Bây giờ chính Lý ngồi yên lặng. Chàng không trả lời nổi. Vì chàng là con, dù là con nuôi, sao lại yêu thương mẹ nuôi? vì là không phải lúc chàng còn bé. Cho tới gần hai mươi năm, cả Nguyệt lẫn chàng, vẫn thắm thiết như ngày xưa. Khi gặp mặt Thúy Nga chàng có dấu nổi chi tiết này chăng?
Bóng tối ở cửa sổ đã lấp ló. Lý ngồi với cốc càfé do Nguyệt pha, và dĩa bánh Pa té Chau. Như vậy thì sự hiện diện của Lý trong căn nhà này chỉ còn là phục vụ sinh lý cho Nguyệt? Và sự đụng chạm giữa chàng với Thúy An sẽ ra làm sao? Bao nhiêu ý nghĩ mông lung, làm trí của Lý rối tung.
– Từ, từ rồi mẹ tìm cách cho con gặp đứa con đầu lòng của chúng ta. Nó xinh lắm, nó giống hệt con, nhất là đôi mắt nhung. . . ăn tạm vài chiếc bánh, và ly càfé cho lại sức, rồi con tắm, mẹ dẫn con đi chơi. Thế nào con cũng được giải ngũ tuần sau.
Chiếc Merceaes đưa hai người xuống nhà hàng Mỹ Cảnh. Suất buổi đi chơi. Lý ít nói, trầm ngâm, cứ nghĩ tới con mình, và tới Thúy An. Chắc chắn Thúy An sẽ mang thai với chàng. Ba lần giao cấu, hai lần ra sướt mướt. Và nếu bào thai đó ra đời, nó sẽ gọi chàng là gì? Là ông ngoại hay bằng Bố?
Thúy Nga đang say giấc, bỗng tiếng gõ cửa vang lên:
– Ai đó, nàng hỏi. Đợi một chút.
Cánh cửa mở, Thúy An xuất hiện hớn hở mừng vui như không chuyện gì xảy ra.
– Chị ngủ sớm thế?
– à đang nằm thiêm thiếp, Thúy Nga nói. Đang mệt mỏi quá… Nàng nói hớ một câu, với đáng điệu mệt thật vì ra bốn lần với tài xế tại phòng ngủ Chợ Lớn.
Thúy An quan sát chị. Thấy Thúy Nga uể oải quá, Thúy An chân đầu:
Lại mới vừa chơi chuối, hay chơi cà tím chắc?
– Hả. . . không, chị . . . chị . . . mới vừa chiều nay với một người…
– Hả… Chị mới vừa chiều nay với một người. Thế ra chi… đã ăn nằm? Là ai vậy, nói cho em nghe với, rồi em kể chuyện động trời này cho nghe, chuyện hấp dẫn lắm…
– Chiều nay. . . Chị đã mướn phòng ngủ . Và với anh tài xế nhà mình. Ban đầu tính chơi cho biết. Nhưng hắn làm… hay quá. Chị ra mất bốn lần. Người cứ như là chết rồi…
Thúy An đứng lặng người. Không phải nàng ngạc nhiên về chuyện bà chị đã ăn nằm với anh tài xế. Mà chuyện con Thúy Diễm cũng ăn nằm với tài xế tới giờ này vẫn chưa xong.
– Thế nào? Em hứa kể cho chị nghe chuyện gì, hấp dẫn lắm phải không? Thúy An. Kể đi cho chị nghe. Thúy án kể giọng trầm trầm, hình như nàng không muốn có người thứ hai nghe.