VN88 VN88

Pê Đê làm tình đút cặc vô lỗ đít nhau

Vừa nĩi tơi vừa uốn miệng nhăn nhĩ. Sự cố lập tức được bỏ qua. Rémi tiếp tục cơng cuộc nhập định khối khẩu, các bậc phụ huynh thì tiếp túc cuộc đàm thoại hăng say về luật thừa kế, các ván bài bridge và những cuộc hội họp trong tương lai. Milou tận dụng tình thế để mân mê tơi mạnh mẽ hơn. Tơi đã khơng từ chối sự cám dỗ vì lịch sự. Tơi cũng nhanh chĩng nhận ra rằng hai đứa đều trong tình trạng bồn chồn. Mặc cho cảm xúc ngày càng dâng cao, tơi mơ hồ nhận thấy được, đối diện mình, Rémi và Sophie cũng chỉ đặt một tay trên bàn. Chắc hẳn họ đang đào sâu hơn mối quan hệ mới.
Cảm giác mạo hiểm quả thật là rất kích thích. Milou hồn tồn khơng nhận thấy mình sắp đạt được đến đích. Khơng khí trong phổi tơi càng lúc càng hiếm, tơi nhận thấy sự hưng phấn ngày càng trở nên khĩ kiểm sốt. Các khớp trên ngĩn tay tơi trở nên trắng bạch vì bị nắm chặt. Khối lạc làm cả người tơi đờ đẫn, tơi phải cắn chặt mơi để khỏi rú lên.
Ba giơ cao ly rượu, ngâm nga.
– Vì tình bạn tốt đẹp giữa hai đứa con đã liên kết hai gia đình chúng ta!
Hơi thở gấp gáp, tơi cầm ly rượu của mình, rồi cố tình đổ nĩ lên quần.
– Oh! Xin lỗi mọi người. con vừa làm dơ quần. Con phải đi thay ngay.

Khỉ thật! Chúng tơi khơng mong nhiều như vậy. Vài tuần cũng đủ cho chúng tơi nhận ra rằng Rémi và Sophie thật sự yêu nhau. Ở nhà, anh tơi dính cứng vào cái điện thoại, nấu cháo cả mấy tiếng với người trong mộng. Mà họ cĩ thể nĩi gì đến ba, bốn giờ đồng hồ? Với tơi cũng tốt. Nhưng cũng khiến tơi điên người. Về mặt tích cực, tơi chẳng cần phải bịa ra một lý do gì đĩ để gọi điện cho Milou mà chỉ việc yêu cầu Rémi đưa điện thoại cho mình. Mặt tiêu cực, tơi phải đợi cả chục giờ nghe hai con lừa thổ lộ mọi chuyện trên đời rồi mới cĩ thể bắt chuyện được với đối tượng tình yêu của mình. Điều làm tơi cau cĩ hơn nữa, là giữa hai đứa con trai với nhau, bọn tơi khơng thể rỉ rê giống họ qua điện thoại. Luơn cĩ ai ở đĩ, nhà Milou hoặc nhà tơi, canh đúng lúc, để đi ngang qua. Cĩ vẻ như rất bất tiện để nĩi “Em yêu anh” với người bạn thân qua điện thoại. Tơi chẳng bao giờ muốn biết tại sao.

Ngoại ra, chuyện lạ là tơi ngày càng thấy mặt anh mình ở ngồi đường hơn. Gần như mỗi ngày, anh luơn đứng ở cổng ra vào trường học. Mấy bạn cứ yên tâm, khơng phải vì tơi đâu! Anh trai quý hố gần như quên bẵng tơi hồn tồn, chỉ một cử chỉ chào hỏi nhẹ nhàng, bí mật, từ xa. Khi Sophie xuất hiện, tơi coi như khơng cịn tồn tại. Lần đầu tiên mà từ xa, anh giang rộng tay để cơ nhào vào đấy, hai người trao nhau nụ hơn nồng nhiệt, tơi quay sang Milou nhìn chăm chú miệng anh vẻ thèm thuồng. Nhưng như một thằng ngu, tơi đã phải đứng đĩ chịu trận với cơn thèm khát dữ dội.
Các bậc phụ huynh cũng biết rành cuộc phiêu lưu tình ái này. Tơi biết, mỗi khi hai nhà gặp nhau, các kế hoạch tương lai cũng thường xuyên được đề cập. “Bà cĩ nghĩ, Marthe, rằng chuyện này cĩ thể dẫn đến hơn nhân?” Mẹ nĩi. “Odile, vậy sẽ tuyệt lắm. Tơi đều cầu nguyện mỗi ngày. Mình thật sự rất hiểu nhau.”

Mấy ơng cha thì bận tâm trên một sân chơi thực tế hơn nhiều. Ba tơi đã thấy trước cảnh Rémi tiếp nhận sự nghiệp cơng chứng của mình. Ngài Henri-Paul thấy rõ Sophie trong chức năng thư kí cao cấp hay mệnh phụ phu nhân. Cũng đúng, anh tơi vừa bắt đầu vào ngành luật. Hơn nữa, em gái Milou vẫn cịn học trường trung học.

Nhờ trời, sự bận bịu của họ đủ để họ khơng chú ý đến một chuyện tình khác mỗi ngày một khắng khít hơn, giữa Milou và tơi. Chắc là họ phải bị mù! Mặc dù rất cẩn thận, chúng tơi ngày càng phạm nhiều sai lầm. Thường xuyên, chúng tơi quên bỏ tay nhau ra khi về nhà. Những ánh mắt trao nhau giữa bọn tơi hồn tồn khơng chút mơ hồ, dễ dàng gợi nên sự nghi ngờ về mối quan hệ thật sự giữa hai đứa. Nhiều giờ trải qua bên nhau, giam mình trong phịng ngủ, chẳng làm ai ngạc nhiên. Một lần, khi mở cửa cho Milou, tơi đã khơng thắng lại kịp quán tính đẩy tơi về phía anh mà lao vào trong vịng tay anh, mẹ cũng chỉ nĩi.
– Trơng chúng thật thân thiết!

Ở trừơng, chuyện trở nên khác hơn. Nĩi thật ra là chúng tơi khơng làm gì nhiều để che đậy tình cảm. Trong những giờ chuyển tiết, chúng tơi luơn bên nhau, ngồi trên băng ghế, vai kề vai, nĩi cho nhau những lời mà mọi kẻ yêu nhau trên thế gian này đều biết. Thỉnh thoảng, tơi như quên đi đám đơng cũng như những tiếng xơn xao chung quanh. Tơi thường đặt tay lên đầu gối Milou hay quàng lấy vai anh. Buổi sáng, người nào tới trước thì đợi người kia. Buổi tối, chúng tơi luơn đi về chung.

Tin đồn bắt đầu phát sinh. Đầu tiên là sau lưng, sau đĩ, cơng khai hơn, trứơc mặt chúng tơi. Những lời châm chọc, chế nhạo, khơng dữ lắm, kiểu như “Sao rồi, mấy người tình, bộ khơng thấy ngại hả?” … Chúng tơi chẳng bao giờ trả lời lại. Sự thụ động này khuyến khích nhiều phản ứng dữ dội hơn, tầm thường hơn. Người ta gọi bọi tơi là “pédé”,” đồng tính”… cịn gì nữa,làm sao tơi biết được… nhưng thế cũng là quá đủ. Giọt nước tràn ly, cái ngày mà một thằng anh hùng rơm lại đứng trước mặt chúng tơi.
– Đồ pédé, đi chỗ khác chơi!
Sự thật mất lịng. Tơi thấy cơn giận sơi lên trong người. Mơng tơi, là mơng của tơi. Tơi dùng nĩ làm gì tơi muốn, chẳng liên quan gì đến cái thằng ốm nhách mặt mụn xấu xí này. Tơi nhào tới. Trứơc khi nĩ kịp phản ứng, tơi đã nắm lấy … hạ bộ nĩ vừa siết thật chặt với tất cả sức lực.
– Thằng ngu! Đồ mặt mụn! Mày cứ khơng ngừng làm phiền tao! Tao yêu như tao muốn, với người tao thích! Nghe khơng thằng đỉ? Khơng phải chuyện của mày. Đương nhiên khơng phải với cái bộ mặt hiện giờ của mày mà mày hy vọng cĩ thể cua được ai trong một ngày nào đĩ, ngốc ạ! Cả con khỉ cũng khơng cần đển mơng mày! Cịn, cu mày đây hả? Cái dấu phẩy nhỏ xíu mà tao cầm trong tay? Chết tiệt, khơng tin được, cứ nư cọng bún mềm, ít ra, cái mà tao xài cũng thích đáng hơn.
Tơi gào khan cổ họng. Thằng ngu kia gặp người lại vì đau. Chung quanh bọn tơi, đám học sinh sửng sốt chứng kiến cảnh tượng. Tơi giáng cú cuối cùng.
– Mà … mày đang cương hả? Trời đất, thằng pê này làm mày cương. Hay tại mày muốn gây sự chú ý của bọn tao?

VN88

Viết một bình luận