Sau cuộc trao đổi thú vị. Tôi tóm gọn lại là mình rất vui sướng khi được đến thăm gia đình Gaudard và cuối cùng cũng được mời đi theo Eùmile để anh giới thiệu phòng mình cho tôi. Một khi cánh cửa đã được đóng chặt, chết vì cười, chúng tôi nhào lên giường anh và… tôi rốt cuộc cũng chứng minh với anh thấy là tôi hoàn toàn không nhút nhát mà chỉ thấy “căng thẳng”.
Ngày hôm sau, đến lượt Milou bị nướng trên lò than. Thành thật mà nói, anh được ba mẹ tôi vui vẻ tiếp đón. Anh cũng chứng tỏ mình là một diễn viên tài năng khi tỏ vẻ như lần đầu tiên khám phá ra căn nhà mà chỉ các bức tường thôi cũng đủ kể được khối chuyện về các cuộc truy hoan của chúng tôi. Anh cũng xém làm lộ khi đứng lên đi vệ sinh mà không cần hỏi xem toilet ở đâu.
Milou đã chế ra một sự nghiệp bác sĩ. Điều này làm ba mẹ tôi rất hài lòng. Rémi hỏi rất nhiều về Sophie. Tôi cắt ngan cuộc nói chuyện nhàm chán bằng cách nói rằng mình có một vài bài học muốn xem lại, trong phòng cùng Milou. Tôi không dám nói rõ là bài học về phân tích điểm khác nhau giữa hai cơ thể.
Cuộc sống là vậy. Sân chơi đã được dọn sẵn. Chúng tôi đã có thể gặp nhau mọi ngày, dưới mắt nhìn khuyến khích của hai gia đình. Họ cũng nhanh chóng thắt chặt mối quan hệ. Họ quá giống nhau để có thể lơ nhau đi. Luật một bên, bài bridge một bên khiến họ không thể tách rời.
Tôi còn nhớ như in phản xạ của Marthe Gaudard, nói với mẹ tôi, khi Milou và tôi chơi đùa,cuộn lấy nhau trên thảm cỏ.
– Nhìn xem Odile, bà nhìn tụi nó xem. Ở tuổi này mà chúng còn vật lộn như mấy đứa con nít.
Nhà Gaudard lại dùng bữa tối nay. Cách đây hai ngày, chúng tơi đã dùng bữa trưa tại nhà họ. Hai gia đình gặp nhau thường xuyên, vì niềm hạnh phúc lớn lao của Milou và tơi. Điều làm tơi vui là khơng chỉ cĩ bọn tơi hoan nghênh chuyện này: Với Rémi và Sophie, xem ra mọi chuyện vẫn tiến triển rất tốt.
Họ đã làm quen ngày gặp gỡ đầu tiên giữa bộ lạc Gaudard và thị tộc Rousseau. Đúng là từ đầu câu chuyện đến giờ tơi kể với tư cách là Alex. Tên chính xác của tơi là Alex Rousseau. Vậy là các bạn cĩ thêm thơng tin rồi. Giờ tơi vẫn cịn nhớ lại vẻ ngớ ngẩn của anh mình khi nhìn thấy Sophie. Anh lúng túng đến nỗi chỉ lắp bắp nĩi được câu “Chào em”. Về phần Sophie, cơ chăm chú xem xét kỹ càng rồi bằng giọng vừa trân trao, trơ trẽn lại trắng trợn, cơ nĩi vẻ gạ gẫm:
– Anh cho phép em ơm hơn xã giao chứ, Rémi?
Tơi suýt phải chạy vào phịng ăn để lấy ammoniac. Rõ ràng anh tơi sắp lên cơn đứng tim. Tơi ném mắt nhìn tinh nghịch bí mật về phía Milou. Anh trả lời bằng nụ cười châm chọc. Chúng tơi chỉ cần cĩ thế. Anh ấy và tơi đã tốn bao nhiêu cơng sức để thoa trơn sàn nhà phía trước Rémi và Sophie để họ trượt một cách nhẹ nhàng, chân nhẹ tênh, tay rộng mờ, mắt khép hờ.
Ở bàn ăn, sự ngẫu nhiên tốt đẹp đặt họ ngồi cạnh nhau. Rémi hầu như khơng ăn gì cả. Ừ thì, nếu muốn nĩi, anh ngấu nghiến … nhìn Sophie. Bao tử hiện giờ chắc chắn là mối lo cuối cùng với anh. Của tơi cũng vậy. Tơi tự hỏi khơng biết người anh em có cảm nhận cùng một thứ cảm xúc như mình không.
Dưới bàn, đùi Milou chà mạnh đùi tơi. Anh cử động nhẹ nhàng, biến sự tiếp xúc êm dịu thành sự mơn trớn khĩ tưởng tượng. Hơi nĩng dễ chịu dâng lên ở phần dưới bụng, khiến tơi thở khĩ khăn hơn. Khi anh cuối xuống lượm cái khăn ăn tình cờ làm rơi, anh đã nhận thấy cảm xúc mình gây ra nơi tơi và khối trá tăng tốc. Tơi đã khơng thể kiềm lại một tiếng rên. Khơng khí chợt im bặt. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía phát ra tiếng động. Tơi tím mặt, mà khi tĩc bạn màu vàng, nước da sáng, điều này rất dễ nhận thấy:
– Con … Con vừa cắn vào lưỡi. Đau lắm!