Bụng tôi quặn lại. Tôi cố trấn tĩnh, làm ra vẻ nuối tiếc.
– Khỉ thật! Ngu quá! Con quên mất. Con không thể có mặt ở đó được. Con rất tiếc. Con có cuộc thi đấu bơi lội định sẵn từ lâu rồi. Một giải quan trọng. Con không thể trốn được. Mấy đứa trong đội sẽ không bao giờ tha cho con.
– Eùmile sẽ rất thất vọng nếu không được gặp con. Con không thể làm chuyện này vì cậu ấy à? Không cách nào khác sao?
Martine, mười tuổi, can thiệp.
– Alex là thành viên ưu tú nhất của câu lạc bộ. Nếu ảnh không tham gia, họ sẽ thua mất. Cậu Eùmile có thể đợi ngày hôm sau. Ba năm vắng mặt so với hai mươi bốn tiếng thì…
Đứa em yêu quý. Tôi thương nó lắm. Nó bước vào cuộc chơi, giúp tôi hoàn tất giai đoạn đầu tiên kế hoạch dành cho Milou. Ba mẹ cuối cùng cũng chịu thua.
Tôi trải qua nguyên ngày hôm sau để đi mua sắm. Trời, thời trang đã thay đổi sau gần hai mươi năm. Tôi rốt cuộc cũng kiếm được thứ tương đương với những gì mình cần. Người bán hàng trẻ tuổi góp ý:
– Tôi không muốn bàn về sở thích của ngài, nhưng, bộ đồ thể thao của ngày có vẻ không hợp lắm…Đẹp trai như ngài, ở tuổi này, ngài có thể gây nhiều thiệt hại với những bộ đồ hợp thời trang hơn.
Sao nó lại muốn dính vào chuyện này, cái thằng đó? Nó đang tán tỉnh tôi. Tôi nhìn nó chú ý hơn. Không tệ, cũng hợp. Nó cũng khá dễ thương. Kể từ lúc tôi giữ gìn trinh tiết, tôi thấy hơi bối rối. Nó cười với tôi, ánh mắt cởi mở, khêu gợi. Tôi lắc đầu. Milou! Ngày mai anh ấy sẽ ở đây, ngày mốt…
– Anh biết cho, với thời trang cũng như tình yêu, tôi rất chung thủy. Tôi lấy mấy bộ này.
Cuộc chơi kết thúc. Người bán hàng hoàn toàn hiểu, lập tức câm như hến và trở nên chuyên nghiệp hơn. Cũng phải tính trước. Trong vài ngày tới, nếu kế hoạch thất bại, tôi sẽ trở lại mua một bộ hợp thời trang hơn, tới lúc đó…
Ông bà nội đang đi nghĩ. Tôi có chìa khóa căn nhà. Căn nhà mà, cách đây nhiều năm, một đứa con trai mê thể thao đến gõ cửa để xin lượm trái banh và, cùng một lúc, xáo trộn đời tôi. Tôi sẽ giấu đồ đạc mới mua ở đó.
Hầu như không có gì thay đổi trong căn biệt thự. Cũng những món đồ đó, cũng cách trang trí. Trong vài căn phòng, giấy dán tường và sơn được làm lại, nhưng mọi thứ hầu như vẫn y chang trong những kỉ niệm xa xăm. Tôi nhìn chiếc ghế dài trong phòng khách, nó nằm trong công đoạn cuối cùng của kế hoạch. Nếu mọi chuyện diễn ra như tôi hy vọng. Chính vào lúc này, tôi nhận ra sự lo lắng của mình. Chỉ hơn 24 tiếng nữa thôi, tôi sẽ biết đưoc mình có thể hoàn thành tâm nguyện của cuộc đời thứ hai, cơ may kỳ diệu đã xảy ra với tôi, tôi sẽ làm hỏng nó? Tôi sẽ thất bại?
Nặng nề, tôi đóng cánh cửa lại sau lưng. Đã đến lúc về nhà ba mẹ.
Bữa tối, tôi khó mà tham gia vào cuộc trò chuyện gia đình. Tôi cứ suy nghĩ đâu đâu. Tuy vậy, chung quanh tôi, lại cũng chỉ nói về ngày hôm sau cùng sự trở về của Eùmile. Ba nói.
– Máy bay đến phi trường Roissy lúc 15h. Chúng ta sẽ đón cậu ấy ở sân bay và dẫn cậu trực tiếp về nhà. Chắc chắn là cậu sẽ vui khi gặp lại mình, nhưng vắng mặt Alex, ba nghĩ niềm vui ấy sẽ không trọn vẹn. Con nghe không Alex? Alex! Con không nghe những gì ba nói sao!
– Có mà, con nghe ba chứ. Con biết Eùmile sẽ thất vọng khi không thấy con. Nếu ba tin là chuyện đó làm con vui thì ba lầm rồi. Nhưng con cũng còn những chuyện bận rộn phải làm.
– Oh! Đừng nổi nóng chứ! Dù sao, ba mẹ sau đó sẽ dẫn cậu về nhà Marthe và Henri-Paul, con có thể lại thăm cậu chừng nào con muốn.
– Con đã nói với ba rồi! Con sẽ lại htăm ba nuôi ngày hôm sau, ở nhà ông bà ngoại.
Lo lắng làm tôi thấy khó chịu. Tôi cũng biết là, trong ba năm qua, tôi viết thư cho Milou rất thường xuyên và trong những dòng thư, tôi thỉnh thoảng lại để lộ nhiều tình cảm hơn, và rằng Milou cũng trả lời cho tôi, rất thân mật. Tôi chẳng còn chắc chuyện gì nữa. Thời gian gặp mặt càng tới gần, tôk càng sợ rằng tất cả sự kiên nhẫn, mọi cố gắng trứơc giờ đều vô dụng.
Tôi đã không nhắm mắt cả buổi tối.
Đương nhiên, hôm nay, các bạn cũng biết, tôi không có cuộc thi đấu nào. Tôi làm mọi thứ để tạo khung cảnh riêng tư. Tôi muốn ở một mình với Eùmile khi anh khám phá sự biến đổi về ngoại hình của tôi sau 3 năm. Anh đã chia tay với một đứa trẻ. Anh sắp tìm thấy, một thiếu niên, gần như là một thanh niên. Mà thiếu niên nào chứ? Alex trở lại, nguyên vẹn với thời gian, cả với cái chết.
Tôi rời nhà khoảng 10h, đồ bơi trong balô để ngụy trang. Tôi đi ciné. Sau 2 phim, tôi thấy chán. Tôi ăn một cái sandwich rồi trốn về nhà ông bà nội. Căn nhà thuộc về duy nhất mình tôi. Tôi lôi sách ra đọc, xem phim. Tôi nhìn đồng hồ. 14h: Ba mẹ tôi đến phi trường. 15h: máy bay đáp. 17h: họ có mặt ở nhà. Lạy chúa, Milou ch3 còn cách tôi vài trăm mét! Cẩn thận, tôi đợi đến 21h để về nhà.
Cả gia đình, nhất là em tôi, nóng lòng muốn cho tôi biết sự thất vọng của Eùmile trước sự vắng mặt của tôi. Sau khi phân phát quà, anh ấy đã yêu cầu được trở về nhà ba mẹ mình. Tôi được biết anh vẫn khỏe và không thay đổi sau 3 năm. Về phần tôi, tôi đã phải bịa ra chiến thắng một trăm và hai trăm mét bơi tự do.
Sau bữa ăn, Martine vào gặp tôi trong phòng ngủ.
– Alex, em có cảm giác tình cảm cậu Eùmile khá mơ hồ. Đáng lẽ anh phải ở sân bay, khi cậu nhận ra anh không có mặt, suýt nữa là cậu bật khóc. Cũng vì vậy mà cuộc gặp gỡ có vẻ ít thân thiết hơn mọi người mong đợi. Trong xe, cậu không ngừng nói về anh, và tỏ vẻ rất tiếc sự vắng mặt. Em không biết nội dung những lá thư anh gửi cho cậu, nhưng chắc chắn chúng đã rất hiệu quả vì em cảm nhận được Eùmile nhớ anh như thế nào. Theo ý em, ba mẹ sẽ không mất nhiều thời gian để thắc mắc về bản chất tình cảm cậu dành cho anh.
– Thư của anh? Anh đã không ngừng nói với cậu là sắp tới, nếu cậu muốn, anh sẽ đến sống ở Mỹ để được gần cậu.
– Anh nghĩ vậy là vô tư hả? Ông cậu tội nghiệp chắc là rất cảm động khi đọc thư. Thử đặt mình vào vị trí của cậu. Mộ đứa trẻ ở tuổi anh không ngừng bám lấy một người lớn tuổi như cậu.
– Martine! Anh cấm em. Eùmile không già. Anh vẫn luôn thương cậu ấy, hơn thế nữa là. Còn em, em không nghĩ tới thằng cha ở Toulouse giờ này chắc cũng có bụng bia với nếp năn trên mặt.
Tôi đánh trúng điểm yếu. Nó sững sờ.
– Đồ ngu! Nếu anh biết Christian của em, em chắc là anh sẽ bỏ rơi Eùmile. Anh sẽ biết anh ấy một ngày, em hứa. Ngày đó, biết là anh có thể làm mọi chuyện, em sẽ cẩn thận.