Tôi được tham dự lễ tang của mình. Thật ấn tượng! Gia đình đã làm tốt mọi thứ. Tôi yên nghỉ trong một cái quan tài tuyệt vời bằng gỗ sồi mạ vàng khắp nơi. Hoa và vòng hoa được chồng chất. Một điều may mắn là với tình trạng hiện giờ tôi không còn dị ứng với phấn hoa. Rémi, giọng nức nở vì cảm xúc, nói qua micro rằng tôi là người đẹp trai nhất, người tốt nhất và rằng tôi có tất cả mọi ưu điểm. Tôi không hiểu tại sao anh đã không nói rõ việc tôi là pédé. Có thể không đúng với hoàn cảnh. Mọi người chìm trong mặc niệm. Tôi, ngồi kế cái mền tên là Milou, cũng không khỏi nín khóc khi nghỉ đến con người tuyệt vời vừa bị dứt khỏi đời mình.
Mọi người, để chứng tỏ sự đau khổ, tình nguyện chịu tang. Sau chiếc xe tang đưa tôi đến nơi an nghỉ cuối cùng, họ trông giống như một bầy quạ đen. Tôi thấy lạnh cả người. Giây phút ấn tượng là lúc nhân viên nhà đòn đẩy quan tài vào hầm mộ gia đình, đặt miếng bia mộ, công đoạn cuối cùng. Về phần tôi, tôi thà ở ngoài, tận hưởng một ngày đẹp trời đầy nắng cuối tháng bảy.
Bữa ăn sau lễ tang diễn ra, họ đã không phá lên cười, như trong mọi buổi tiệc. Tôi khó nhận ra Milou ở giữa đám đông. Thức ăn khiến không khí bớt căng thẳng. Sự đau khổ thật lòng của Nội Gertrude không giữ được lâu khi bánh trái được bưng ra bàn. Tôi thấy chạnh lòng khi mẹ lén bỏ đi, rút vào trong phòng tôi, gục khóc trên giường tôi.
Cuối buổi lễ mệt mỏi, mọi người chia tay, mắt ướt, ai trở về nhà nấy. Theo bản năng, tôi đi theo Milou.
Anh vẫn luôn đau khổ. Thấy anh, tôi có thể hiểu được nỗi buồn to lớn không có tôi bên cạnh. Chỉ trong vài ngày, anh ốm đi kinh khủng. Tôi bắt đầu thấy lo cho sức khỏe của anh. Cố gắng của ba mẹ anh hoàn toàn vô ích. Chúng lại có tác dụng trái ngược. Mỗi lần như vậy, Eùmile lại bật khóc. Dứt khóat, tôi phải tìm ra một cách nào đó để anh hiểu là mình không ở quá xa như anh nghĩ và cho anh một hi vọng.
Chúng tôi lại ở trong phòng anh. Ngồi trên giừơng, Milou không khỏi dán mắt lên tấm ảnh đặt trên tủ. Nó được chụp vài tháng trước: Chúng tôi tươi cười, quàng vai thân thiết. Nước mắt lặng lẽ chảy xuống. Tôi tập trung ý nghĩ lên bức ảnh, muốn cho nó chuyển động. Tôi tập trung hơn nữa. Đột nhiên, cái khung hình rung nhẹ, rồi từ từ, nó dịch chuyển chừng 5 hay 6 centimét. Tôi không tin vào mắt mình. Milou cũng không. Mắt mở to là bằng chứng của sự sửng sốt. Vẻ không tin, anh nhìn vào món đồ đang khẽ dịch chuyển, rồi bối rối.
– Alex?
Để trả lời, bằng sự cố gắng cuối cùng, tôi làm bức ảnh cử động thêm lần nữa. Tôi suýt tưởng anh ấy trở nên điên. Anh bắt đầu la hét, cười và khóc cùng một lúc. Rồi,anh đột ngột yên lặng, thả mình xuống giường.
– Mình điên rồi. Bây giờ mình bắt đầu có ảo giác rồi …
Aûo giác? Trời, thằng ngu! Vì anh, tôi vừa xài cạn hết mọi năng lượng trong người mà anh lại nghĩ đó chỉ là ảo giác. Cơn điên trào dâng như nham thạch trào lên miệng núi lửa. Thiệp mời dự đám tang-đám tang của tôi- nằm trên tủ, cạnh bức ảnh. Tôi khiến nó bay lên, tới những nơi mà mình muốn; Nó đáp xuống đầu gối Milou. Chết tiệt! Tôi tăng tốc cực đại. Tôi tiếp tục khiến nó bay vòng vèo trong không trung, trước mắt Milou. Anh nấc lên.
– Alex? Là em hả, Alex? Em ở đây hả?
Tôi buông rơi tấm thiệp rồi hất nhẹ một lọn tóc của anh. Anh nhắm mắt lại. Một cách, phải có một cách nào đó để liên lạc. Tôi không có thời gian. Tôi bị một luồng gió mạnh hút đi, mạnh đến nỗi tôi không thể phản kháng, tôi không còn ở với Milou.