Oh, khỉ, khỉ, khỉ, khỉ thật! Tôi đang trong tình huống cực kì khó xử. Tôi cố gắng lắm mới giữ khuôn mặt mình càng ít trơ trẽn càng tốt khi cởi áo cậu ra. Tôi nghĩ “Mình đang …. Không được…Cầu cho nó đừng thấy gì!” Tôi bắt đầu chảy mồ hôi. Để tạo một tác phong khác, tôi bắt đầu húyt sáo bài “Cây xương rồng” của Jacques Dutronc. Đó là điều ngu ngốc không nên làm. Không xin lỗi. Sau khi cân nhắc kĩ càng và nhận thức được hậu quả, đây là điều ngu ngốc nên làm.
Hơi thở cậu bắt đầu vội vã, giọng bắt đầu khàn khàn. Cây nhíp chắn hẳn không phải là nguyên nhân, còn … ngón tay của mình thì tôi không dám bảo đảm.
– Tôi nghĩ ở đó nữa, cũng còn.
Tôi nuốt nước bọt một cách khó khăn.
– Ở đó là ở đâu?
Tôi không biết nên nói với các bạn thế nào về cặp mắt và nụ cười ranh mãnh của cậu khi trả lời.
– Ở đó là ở… Ở phía dưới…Trong cái quần slip.
Đảo điên, từ từ, tôi hạ mắt xuống chỗ đang được nhắc tới. Phải rồi, có một cái gai, dù là, dưới lớp quần đùi, nó trông giống cái ngà voi hơn là cây kim của con muỗi. Vẻ ngơ ngẩn, tôi đỏ mặt lắp bắp.
– Mình…Mình không nghĩ có thể giúp bạn giải quyết với cây nhíp này.
– Nhờ bạn vậy, chuyện … hơi khẩn cấp.
Tôi đặt tay lên quần cậu trong khi cậu kéo sát mặt tôi lại.
– Aie!
Tôi bỏ sót cái gai trên lúm đồng tiền ở cằm. Đó là, tôi bảo đảm với các bạn, là cái gai cuối cùng.
Chiếc ghế bành chắc chắn là chưa từng thấy chuyện này.Ít ra là theo tôi nghĩ. Chúng tôi nhào vào sự khám phá lẫn nhau với sự tò mò mãnh liệt. Tôi chiêm ngưỡng cảnh quan với sự chú tâm đặc biệt. Một vài chỗ cần sự chăm sóc lập tức. Tôi năng động thực hiện mà không cần phải đợi. Phần cậu lại muốn sóat một cách kĩ hơn. Tôi không tìm thấy lí do nào ngăn cản. Tôi còn thấy vui khi được cậu năng động quan tâm. Cũng nên nói là cậu được trang bị cực kì chu đáo, tuyệt vời. Nghe những tiếng reo vui, tôi có thể biết được kết quả tìm kiếm của cậu được thỏa mãn nhiều hơn là mong đợi. Khám phá của tôi cũng tương tự và cùng với sự mãn nguyện, tôi làm giàu kiến thức của mình trong một lãnh vực mới.
Khoa học thật tốt đẹp, nhất là những gì nó ban tặng cho các nhà nghiên cứu. Ngay hôm đó, tôi đã khám phá ra điều kì diệu nhất đời mình : Tôi đã yêu. Hơn thế nữa, Milou cũng chia sẻ cảm xúc của tôi.
Phần 2: Nhà Của Ta Vui Thật Là Vui
Khi có sự xáo trộn lớn đột nhập vào cuộc sống bạn, vậy thì, trời đất, bạn phải sắp xếp lại mọi chuyện. Đầu tiên, người ta không còn nghĩ là “tôi” nữa mà là “chúng tôi”. Từ sự thay đổi nhỏ này kéo theo mọi sự rắc rối khác. Chúng tôi có hẹn, chúng tôi sẽ gặp nhau, chúng tôi sẽ đi ăn nhà hàng, chúng tôi sắp làm tình, tôi yêu anh ấy (Này! Từ “tôi” ở đâu nhảy vào sự nghiền ngẫm của tôi vậy?). Chúng tôi phải gặp nhau mỗi ngày, anh ấy yêu tôi ( Y chang như dòng trước), bọn tôi muốn sống chung.
Ừ thì, nói thì dễ, làm mới khó. Đặt chân trở lại mặt đất. Tôi 16 tuổi, Milou 17. Ba mẹ bọn tôi còn đó, cẩn thận, tỉ mỉ canh chừng mấy cục cưng. Họ nuốt hết sự tự do của chúng tôi. Ở nhà cứ như Tử Cấm Thành! Con phải về nhà ngay sau khi học! Con phải làm bài! Không, con không được đi chơi tối nay! Trước khi có Milou, còn có thể sống được. Từ khi anh bước vào đời tôi, chuyện trở nên không thể chịu nổi. Cơ thể tôi cảm nhận được điều này. Nếu nghe họ, tôi như trải qua cơn khủng hoảng thời niên thiếu. Trời ơi! Tôi yêu, tôi được yêu, hơn thế, tôi muốn được tự do yêu đương. Gia đình đối với tôi, một cách dã man mà nói, như một bộ lạc cai tù mà công việc duy nhất là xích cổ tôi lại.
Francois, ba tôi, là người không chấp nhận thỏa hiệp nhất. Bận rộn với công việc nghề nghiệp- ông là công chứng viên- ông là người dành ít thời gian cho tôi nhất. Để cân bằng lại cán cân tình cảm, ông là người cấm nhiều nhất. Thêm chút kiên nhẫn nữa, ông sẽ tính đến chuyện quy định liều lượng oxygène tôi cần thiết phải hít vào.
Mẹ tôi, Odile, tiêu thời gian và phiền não ở nhà những bà bạn thân có cùng niềm say mê bài bridge. Giữa hai ván bài, với mấy bà bạn, bà ngốn một lượng lớn bánh kẹo mà lại tự phụ là chỉ uống trà có kèm chút sữa. Nhưng vậy hãy thử giải thích xem ở đâu ra ba vòng béo tốt, đến nỗi cái nịt ngực bắt đầu làm bà nghẹt thở? Bà luôn vắng nhà. Tôi không thấy phiền gì chuyện này, vì, khi bà có nhà, tôi là thiên thần nhỏ nhắn tóc vàng mắt xanh dương luôn đổ nhào dưới thân hình đồ sộ … không… tình mẫu tử vĩ đại thiêng liêng. Với bà, tôi vẫn còn là đứa con nít dễ thương cần được rắc phấn lên mông sau khi tắm. Làm sao để bà hiểu được, ngày hôm nay, mông tôi không cần được rắc phấn nữa mà một thứ khác rắn và đặc hơn mà chỉ có Milou mới có thể cho tôi.