Đột ngột, nét mặt nó thay đổi. Nó trở nên buồn bã. Nó nói thêm giọng run rẩy.
– Alex, em ghen với anh. Anh không thể biết em muốn được như anh như thế nào. Ngày mai là anh thực hiện được ước mơ của mình. Em chắn chắn, anh sẽ thành công. Còn em, em chỉ mới mười tuổi. Em phải tiếp tục đợi. Em thấy như ở tù. Giúp em với Alex, em xin anh, giúp em đi!
– Oh! Cục cưng tội nghiệp. Anh cũng muốn giúp em. Nhưng nghĩ kĩ xem. Trong lúc này mình không thể làm gì. Nhìn xem thời gian anh đã phải chờ đợi để đến được ngày hôm nay.
– Alex…Em có ý này. Anh có thể liên lạc bằng điện thoại với Christian. Em còn nhớ tên và địa chỉ của ảnh. Ngay cả khi ảnh dọn nhà rồi, bằng mạng Minitel, mình có thể kiếm được số điện thoại mới. Trong vài tháng, anh có thể giúp ảnh chuẩn bị. Nói với ảnh, từng chút, từng chút. Anh không nói liền việc em đầu thai trở lại. Aûnh sẽ không tin anh. Nói là anh đang tiếp xúc với một cái gì đó… Em không biết nữa…Cố gắng thử, nghĩ ra chuyện gì đó…
– Martine! Bình tĩnh lại đi! Nó sẽ không tin anh, nó sẽ nghĩ là anh điên.
– Không, với những gì em nói với anh, anh sẽ có thể làm được. Aûnh sẽ bắt đầu nghi ngờ. Rồi, một mình ,em sẽ nói với anh ấy. Em sẽ giúp ảnh hiểu rằng em đã trở lại, rằng ảnh đợi em thêm một thời gian nữa…
Đứa em gái đã thuyết phục được tôi. Tôi mắc nợ nó. Tôi đã hứa, sau khi giải quyết vấn đề riêng của mình, tôi sẽ can thiệp vào chuyện Christian để nó kiếm lại người yêu mình. Tin tôi đi, tôi rất giữ lời hứa.
Đến giờ đi ngủ. Tôi còn khó ngủ hơn đêm hôm trước.
Xong rồi, ngày trọng đại đã đến, từ 5h sáng, tôi cứ đi đi lại lại trong phòng ngủ. Trong đầu, mọi thứ đã sẵn sàng. Tôi đã suy đi nghĩ lại nhiều lần, từng chi tiết nhỏ, những gì tôi sắp phải làm. Không thể thất bại được.
Bảy giờ, tôi xong công việc vệ sinh buổi sáng, trong khi mọi người vẫn còn ngủ. Tôi ước lượng thời gian. Chưa bao giờ thời gian trôi qua đối với tôi chậm như thế này. Từng người, cuối cùng cũng thức dậy. Theo thói quen, buổi sáng, trong bữa ăn, tôi rất đói. Hôm nay, tôi không thể nuốt được gì. Tách café còn khó uống hơn. Mẹ cũng nhận thấy điều này. Tôi trả lời là mình hơi mệt. Đó cũng là lúc tôi chọn để thông báo.
– Con quên nói với mọi người chuyện này. Hôm qua, sau buổi thi đấu, bọn con đã quyết định đi chơi suốt ngày hôm nay.Con không thể về nhà trưa nay.
– Đáng lẽ con phải nói với ba mẹ trước chuyện này.
– Oh! Ba à, ít ra chỉ lần này thôi.
– Em đi với anh được không?
Martine nhìn tôi với đôi mắt thiên thần. Khỉ thật! Tôi gườm nó. Tôi gằn giọng.
– Không được, cưng, tụi anh sẽ có nhiều hoạt động và những cuộc chuyện trò không phù hợp với tuổi của em.
– Không đùa chứ? Em không nghĩ vậy.
Nó lập tức câm miệng. Nó vừa hiểu ra là nếu nói thêm một từ nào khác, tôi sẽ giết nó liền.
Trên thềm nhà, để xin lỗi, nó ôm tôi thật mạnh, nói nhẹ vào lỗ tai.
– Chúc may mắn, anh trai.
Tám giờ rưỡi, tôi chuồn tới nhà ông bà Francois và Odile.
Tôi có cả căn biệt thự cho riêng mình và, nhất là những bước chuẩn bị tối hậu cần kết thúc. Đầu tiên, tôi bước ra vườn. Phía sau căn nhà, tôi ném quả banh vào giữa đám hồng, cùng chỗ cách đây 18 năm.
Trở vào phòng, tôi thay đồ. Tôi bận cái quần sọt và cái áo thun mua ngày hôm kia. Trong phòng tắm, tôi chảy tóc. Tôi sửa soạn mái tóc giống như Alex trước kia. Tấm gương làm tôi nín thở. Tôi đã nối lại thời gian. Hai Hai Alex hiện giờ chỉ là một. Ngớ ngẩn, tôi không thể tin sự giống nhau lại đến như vậy. Mọi chi tiết trên khuôn mặt, ngoại trừ mắt, hoàn toàn y chang. Quần áo giúp tôi trở lại nhiều năm trước.
Choáng váng, tôi ngồi xuống cạnh bồn tắm. Trong giây lát, tôi không biết mình sống trong thời đại nào. Tôi xem đồng hồ để trở lại thực tế. 9h10. Đến lúc gọi điện thoại.
Ngón tay tôi ngần ngại trước khi bấm số. Tiếng reng không ngừng. Ai đó nhấc điện thoại. Giọng của ngoại Marthe.
– Alo?Bà ngoại, Alex đây, bà ,khoẻ chứ?
– Cháu yêu, bà rất vui khi nghe cháu nói. Ở đây mọi thứ vẫn ổn. Ông bà rất vui khi có Eùmile ở đây…
– Vừa đúng luôn, bà ngoại, con đã không gặp cậu hôm qua, bà có thể cho con nói chuyện?
– Đợi một chút đi cháu! Nó còn trong phòng ngủ. Nó phải ngủ do sự chênh lệch giờ giấc. Nhưng cũng đến lúc gọi nó dậy. Cháu đợi chứ?
– Vâng, bà ngoại, cháu đợi.
Tôi lại phải đợi, thời gian như bất động. Cuối cùng, một giọng ngáy ngủ bên kia đầu dây.
– Alex?
Giọng đầy cảm xúc. Tôi rất khó trả lời.
– Là con đây, Eùmile. Ba đi máy bay vui chứ? Con rất tiếc không có mặt khi ba đến.
– Ba hơi thất vọng. Nhưng sẽ không sao nếu mình có thể gặp nhau hôm nay.
– Nhanh hơn là ba nghĩ. Con đợi ba trong vòng một giờ nữa ở nhà ông bà nội. Nhanh lên! Con có sự ngạc nhiên cho ba. Con rất nóng lòng đợi ba đến.
– Nhà ông bà nội?
– Vâng, họ đang nghỉ lễ. Con phải ghé coi nhà và vườn khi họ vắng mặt.
– OK boy, ba chuẩn bị. Ba sẽ đến. Hôn con.
– Con cũng vậy, lát nữa gặp.