– Sophie, em yêu…Trước gia đình chuúg ta…hiện diện tại đây, anh tặng em chiếc nhẫn này… bằng chứng cho… tình yêu vĩnh cửu của chúng mình.
Oh! Thật quá đẹp! Sophie khĩc nức nở vì hạnh phúc., mở hộp trang sức ra để thấy một viên kim cương lớn lấp lánh. Ơng bà Milou, vẻ tưởng nhớ, nĩi với nhau những câu “Anh cịn nhớ khi chúng ta…”.Nội Gertrude chăm chú thơi miên cái bánh vẫn chưa được dùng. Ba mẹ tơi đắm chìm trong cõi cực lạc. Marthe Gaudard cùng chồng khối trá trước mĩn đồ đáng giá mà con gái họ đeo vào ngĩn tay, vừa ước lượng số carat và giá trị tương ứng. Milou và tơi, cười gượng, giấu trong người nỗi lo lắng. Thời khắc thiên định sắp tới gần.
Tiếng bật nắp champagne nghe như tiếng sấm. Rượu được rĩt tràn ly. Tơi thì, khơng thích champagne. Để cĩ thêm can đảm, tơi quyết định uống cạn ly. Mọi người nâng cao ly chúc mừng cặp tình nhân. Tơi nhăn mặt uống hết phân nửa ly mình. Tơi cơng khai nắm lấy tay Milou. Chúng tơi đột ngột đứng dậy, giơ cao ly rượu mừng về phía người tham dự. Tơi hít đầy khơng khí vào ngực rồi yêu cầu im lặng.
– Émile và con, mong cho Rémi và Sophie cĩ một cuộc sống lâu dài hạnh phúc. Tụi con xin được chia sẻ niềm vui cùng tình yêu của họ. Xin uống mừng cho đám cưới tương lai!
Rồi hấp!
– Tụi con vẫn cịn một chuyện để nĩi với mọi người. Chúng con rất mong, từ lâu rồi, sự kết hợp của hai gia đình. Rémi,Sophie đã làm những điều cần thiết cho chuyện đĩ… Họ… Họ khơng phải duy nhất. Họ cịn trễ hơn đối với tụi con. Émile và con, chúng con thương nhau từ hơn một năm. Chúng con tận dụng cơ hội để nĩi với mọi người là chúng con muốn sống bên nhau. Cho nên, chúng con nâng cốc chúc mừng tình yêu của mình.
Chúng tơi uống cạn ly rượu. Chỉ cĩ chúng tơi uống. Trong sự im lặng ngột ngạt, Milou quay sang tơi và ơm hơn lên miệng. Sau đĩ, cắt ngang phản ứng, anh tiếp tục.
– Tụi con hiểu sự sửng sốt của mọi người, cũng khơng yêu cầu mọi người phải tán thành, nhưng chỉ cần chấp nhận. Dường như mọi bậc phụ huynh đều mong con cái mình cĩ hạnh phúc. Alex và con, tụi con đã cùng nhau tìm thấy hạnh phúc. Cĩ lẽ hơi sớm để mọi người cĩ thể thấy sung sướng vì chuyện này. Nhưng, cho dù phản ứng thế nào, mọi người sẽ khơng thể tách rời tụi con.
Thế đĩ! Chỉ cịn việc đối diện với bão táp. Giơng bão đến hơi lâu. Mọi thứ đều hĩa đá. Trong khoảnh khắc, tơi tưởng mình đang ở bào tàng người sáp Grévin. Họ bất động, người, ly rượu trên tay, người, đang lau miệng bằng khăn ăn. Duy nhất, điếc đặc, nội Gertrude tiếp tục nhai ngấu nghiến phần bánh thứ ba. Trong mọi trường hợp, một chuyện đương nhiên là chiếc nhẫn cưới vừa bị rơi vào quên lãng.
Tiếng nĩa rơi trên dĩa chĩi tay của Marthe Gaudard cắt đứt sự im lặng. Mọi người bừng tỉnh. Phút chốc, như thể tranh xem ai là người la lớn nhất. Bắt đầu bản anh hùng ca!
– Khơng thể được! Khơng thể cĩ chuyện này trong gia đình! Ba hét lớn.
– Nhưng, thật là nhục nhã! Khơng thể chấp nhận sự xấu hổ này! Ngài Henri-Paul nâng giá.
Marthe thở than
– Rồi đây bạn bè, hàng xĩm sẽ nghĩ sao? Tơi sẽ hết dám ra đường.
Mẹ tơi, hiền hơn, đã lẩn đi bằng cách ngất xỉu đúng lúc. Ơng bà Milou đề nghị kéo bọn tơi ra nhà thờ, khơng phải để làm đám cưới mà là để trừ tà. Khơng bị ảnh hưởng, nội Gertrude liếm sạch miếng kem cịn sĩt trên dĩa.
Cơn khủng hoảng nâng thêm một cấp khi ba tơi bắt đầu lên án Émile đã khiến tơi ra ngồi con đường đứng đắng và lơi vào con đường lắt léo trụy lạc. Ngài Gaudard nhào vào cứu lấy danh dự con trai mình. Với ơng, rõ ràng tơi là đứa con nít bất kham dã lợi dụng sự trong trắng ngây thơ của con mình. Lời qua tiếng lại ngày một nặng hơn, chẳng cịn ai chú ý đến sự than vãn của Sophie lúc này chỉ biết khơng ngừng lặp lại.
– Đây là lễ đính hơn của con, mọi người đừng quên, lễ đính hơn của con!