– Odile. Tơi thật sự cần bà giúp tơi một chuyện khơng định trước được tối nay. Tơi khơng biết làm sao. Ba mẹ tơi và ba mẹ chồng tơi sẽ đến đây vì lễ đính hơn ngày mai. Ba mẹ tơi sẽ ở trong phịng ngủ dành cho khách, nhưng cịn hai người kia, tơi chỉ cịn phịng ngủ của Émile.Bà cĩ thể đĩn nĩ một ngày, nếu như chuyện này khơng làm phiền bà quá?
– Nhưng, Marthe thân yêu, bản thân tơi cũng đợi mẹ chồng mình và tơi cũng khơng biết làm sao…Ah! Trời ơi, sao mà tơi ngu thế! Émile chỉ cần ngủ, chỉ một đêm, với Alex. Đĩ là giải pháp của vấn đề. Bà thấy được chứ?
– Bà thật tuyệt, Odile. Tơi khơng biết làm gì nữa nếu khơng cĩ bà. Bà cĩ nhận thấy sự may mắn mà mình cĩ, nhờ vào Rémi của bà và Sophie của tơi, để trở nên thân thiết hơn là bạn…
Tơi xin phép bỏ qua cuộc hội thoại thú vị này. Tơi chỉ nĩi điều chính yếu. Một lúc sau, Milou và tơi được yêu cầu chấp nhận, khơng chút dè dặt, chia đơi giường ngủ để phục vụ mọi người.
– Khơng thể cĩ chuyện đĩ dù chỉ một giây!
Một cú thúc mạnh của Milou vào sườn kết thúc sự phản đối giả tạo của tơi.
Cùng buổi tối, sao bữa ăn, đem theo một ít hành lí, người bạn rất thân dọn vào trong phịng tơi. Thật tuyệt vời!
Cửa vừa mới đĩng đằng sau, chúng tơi nhìn nhau đắm đuối. Một buổi tối! Chúng tơi cĩ cả một buổi tối trứơc mắt. Tơi bước tới gần để ơm anh sát vào người. Đầu đặt trên hốc vai anh, tơi nhắm mắt. Chúng tơi như vậy một lúc lâu, khơng cử động, tận hưởng niềm vui được ở trong vịng tay lẫn nhau. Sự tiếp xúc này cũng đủ đánh thức thú vui của bọn tơi. Mấy ngĩn tay tơi tìm đến tay anh. Anh khẽ rên rĩ khi tơi bắt đầu mơn trớn. Để giữ im lặng, tơi hơn lên miệng anh, ngây ngất…
Tơi đặt đầu lên ngực anh, Milou vuốt ve tĩc tơi, vừa thì thầm.
– Anh yêu em lắm, Alex, yêu em lắm.
Nước mắt dâng lên trong mắt tơi.
Ánh sáng nhợt nhạt buổi sáng xuyên qua màn cửa sổ. Chúng tơi hồn tồn kiệt sức, nằm dài trên giường, lúc này trơng như một bãi chiến trường. Chúng tơi hầu như khơng nhắm mắt suốt buổi tối, bị niềm hoan lạc nuốt chửng. Tình yêu của tơi thực sự quá mạnh. Tơi khơng cịn hơi sức để che giấu mọi người. Tơi muốn sống cho tình yêu này, trong từng giây phút của từng ngày và từng đêm, như tơi vừa sống trong từng giây phút của buổi tối này. Tơi khơng cần phải xấu hổ vì một chuyện tuyệt vời như vậy. Tơi khơng gay ra mọi chuyện. Tơi đã khơng chạy đi kiếm Milou. Số phận đã tặng anh ấy cho tơi. Đĩ là mĩn quà đẹp nhất trên thế gian. Tơi nghĩ tới anh mình và Sophie, họ được quyền yêu nhau trong ngày trọng đại. Thật bất cơng! Chẳng cĩ sự khác biệt nào trong tình cảm giữa họ và giữa chúng tơi. Chúng tơi làm tình, cách nhau chừng vài centimét, cùng một cách. Tuy nhiên, tơi và Milou lại bị đào thải.
Mắt nửa nhắm nửa mở, trong vịng tay bình yên của Milou,tơi lạnh lùng quyết định. Chấm dứt sự vụng trộm, kết thúc những cuộc gặp gỡ lén lút, những nụ hơn kềm lại… Tơi khơng muốn trở nên hồn tồn điên loạn bằng cách cứ im lặng tự giấu mình. Lát nữa đây, ở giữa buổi tiệc, tơi sẽ nĩi mọi chuyện. Chấp nhận là cĩ thể… tơi sẽ gây nên thảm kịch. Chắc chắn. Nhưng họ sẽ phải chấp nhận. Họ khơng thể làm khác được. Tơi biết quá rành họ. Sợ tai tiếng, họ sẽ khơng quẳng chúng tơi ra đường. Họ thà chấp nhận rằng tình yêu thầm kín của chúng tơi khơng được lọt ra khỏi khuơn khổ gia đình. chỉ là một giây phút khĩ chịu phải trải qua. Dù sao, họ đang muốn chúc mừng một cặp vợ chồng mới. Họ sắp khám phá ra một cặp khác, chắc chắn làm họ ngạc nhiên. Tơi nhẹ lay Milou tỉnh lại.
– Tình yêu của em, em cĩ chuyện này quan trọng muốn nĩi.
Khách mời hồn tồn vui vẻ. Đồ uống chúc mừng cặp vợ chồng tương lai tràn lan. Tơi khơng quá mê tín lắm. Tuy vậy, chúng tơi gồm 13 người tại bàn. Khơng ai chú ý điều này. Bốn người nhà Gaudard, cộng thêm bốn người nhà Rousseau là tám. Bốn ơng bà nội ngoại nhà Gaudard là mười hai. Bà nội tơi, nội Gertrude, tổng cộng mười ba. chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì. Chỉ cĩ Milou và tơi biết rõ.
Chúng tơi dùng tới mĩn tráng miệng. Giây phút thật trịnh trọng. Hồnh tráng, lấp lánh ánh kem Chantilly, bánh gâteau đám cưới chễm chệ giữa bàn ăn. Nội Gertrude chảy đầy nước dãi xuống cả cằm. Bà già tham ăn dù vậy cũng phải đợi. Đến lúc cần thiết để trao nhẫn cưới. Rémi đứng lên phá vỡ sự im lặng. Mặt anh đỏ sẫm, chắc khơng phải do cảm xúc. Anh ních đầy rượu trong suốt buổi tiệc, mà đến ly thứ bảy, tơi từ chối đếm tiếp những ly tiếp theo. Anh khĩ nhọc lấy ra một hộp đựng nữ trang từ áo veste. Một chút chuệnh choạng, quá sức lố bịch, giọng nhợt nhạt, anh quay sang Sophie, lúc này mặt cơ cùng màu với cái áo đầm hồng kem.