VN88 VN88

Chị Hà dùng lưỡi liếm sạch những chất nhờn quanh cặc chồng

Tôi cũng chịu hết nổi, phải nhoài người ra phía trước nắm chặt lấy khung giường làm điểm tựa. Vậy mà hai tay bác trai vẫn ôm chặt lấy hông tôi như chiếc vòng đai sắt. Và, miệng vẫn bú lồn tôi không ngừng.

Phải mất khoảng mười phút nữa, bác trai mới thôi không nắc, không bú nữa. Có lẽ đã xong cuộc, tôi đoán thế, vì tôi thấy bác khẽ đẩy tôi ra. Bác gái cũng ngã xuống, nằm lăn bên cạnh bác trai. Cả hai vợ chồng bác Nê cùng nhắm mắt nằm im. Một lúc sau, bác trai mới ngồi dậy nói :
– Thôi, anh đi làm. Tối nay về sớm.
Rồi bác bảo bác gái :
– Em lo cho Na nghe.
Trước khi vào phòng tắm, bác Nê trai cúi xuống hôn môi tôi thật lâu :
– Hôm nay thế là đủ rồi. Tối khỏi phải vào với anh.

Lúc đầu nghe bác Nê trai xưng anh, tôi tưởng đâu bác vẫn còn đang nói với bác gái, nên lặng thinh. Chừng nhìn ánh mắt bác, tôi mới hiểu ra. Tôi bối rối vô cùng.

Khoảng xế chiều, tôi đang phụ chị Sáu giặt đồ thì bác Nê gái gọi tôi lên nhà trên. Tôi và bác ngồi nói chuyện ngay trong phòng ngủ của vợ chồng bác. Bác Nê gái cho biết tôi phải dọn lên ở tại căn phòng kế bên phòng ngủ của vợ chồng bác, chứ không ở dưới gầm cầu thang nữa.

Tôi quên kể, căn nhà của bác Nê rất rộng, có vườn cây. Dãy nhà trên, phía dưới là phòng khách và phòng ăn. Trên lầu, sáu phòng ngủ rộng rinh. Chị Sáu cho biết những phòng bỏ trống để dành cho khách khứa, bạn bè của vợ chồng bác ở xa, thỉnh thoảng lên Sài Gòn ở lại dăm ba ngày.

Bây giờ tôi được ở một căn kế bên phòng ngủ của hai người. Bác Nê gái còn hỏi tôi :
– Em có chịu làm bé bác trai không ?
Trước câu hỏi bất ngờ đó, tôi trợn mắt lên nhìn bác, lắp bắp :
– Cháu…cháu là cháu của bác mà. Mẹ…mẹ cháu bảo thế. Lấy bác trai sao được.
Thấy vẻ luống cuống của tôi, bác Nê gái cười :
– Nếu cháu là cháu bác thật, đời nào hai bác lại làm chuyện loạn luân như thế.
Tôi vẫn còn kinh ngạc :
– Cháu…cháu không hiểu.
– Em với chúng tôi không có họ hàng bà con gì cả. Sở dĩ mẹ cháu nói vậy, vì mẹ cháu cũng không hiểu câu chuyện thực do ba cháu nói trước đây. Bây giờ bác sẽ nói hết cho cháu nghe, rồi tùy cháu…À…à…Em, phải rồi em. Tôi vẫn cứ quen miệng mất rồi. Câu chuyện thế này. Khi tôi còn trẻ, khoảng gần hai mươi tuổi, cũng vì nhà nghèo, nên phải bỏ quê lên thành phố kiếm ăn. Chỉ khác là quê tôi ngoài Bắc, tôi đã vào Nam tìm đường sinh sống. Tôi may hơn em là không phải đi ở đợ, mà được nhận làm người chở hàng cho chủ ăn lương. Tôi chuyên chở thuốc phiện lậu. Gọi là chuyên chở cho có vẻ, chứ thực ra tôi được chủ giao cho chiếc xe đạp, khi nào có khách mua thuốc chừng nửa ký, một hai ký là nhiều, tôi có nhiệm vụ mang hàng đi giao cho người ta. Tôi gặp và quen với ba em trong thời gian làm việc ấy. Ba em tuy kém hơn tôi tới ba tuổi, nhưng lại được chủ tín nhiệm, giao cho nhiệm vụ quan trọng hơn là đi thu tiền hay mang mẫu thuốc đi thử để xem hàng thật hay giả. Công việc đang êm xuôi, thì một hôm cả bọn bị bắt. Cả ông chủ cũng bị còng luôn.

Chúng tôi bị bắt không phải vì tội buôn thuốc phiện lậu, mà bị bắt vì hối lộ không đều cho những nơi cần phải hối lộ. Họ tức khí nhau, mình lãnh đủ. Lão chủ vì có tiền nên không phải ở tù lâu. Còn chúng tôi, trong đó có ba em, mỗi người từ một đến hai năm tù. Mãn hạn tù, tôi tứ cố vô thân. Một cắc bạc không có, nên muốn về xứ cũng không được. Cuối cùng ba em thương tình cho về ở với ba mẹ em một thời gian. Ngày xưa, mẹ em đẹp và hay ghen. Nên ba em phải nói dối vợ, tôi là chị họ, mẹ em mới cho vô nhà. Và, phải mất một thời gian dài chịu sự dò xét của mẹ em, tôi mới được yên thân. Nghĩa là lúc đó mẹ em mới tin tôi và ba em không có tình ý gì, mà là chị em họ thật sự.
Nói đến đây bác Nê gái bật cười.
– Tôi ở với ba mẹ em có đến gần ba năm. Lúc tôi mới đến, mẹ em chưa sanh ra em nữa. Mà còn người anh lớn. Phải em còn một người anh không?

Khi được tôi xác nhận, bác Nê gái kể tiếp :
– Tội nghiệp thằng nhỏ, tôi còn nhớ tên nó là Sâm, không ngờ lại yểu số. Thời tôi ở với ba mẹ em, lần lượt em và đứa em gái nữa ra đời. Rồi tôi theo người ta qua Lào, Thái Lan làm ăn cũng thất bại. Tôi lộn trở về Miên và gặp bác Nê rồi chúng tôi lấy nhau. Ba em, sau còn ở nhà một vài năm gì đó, gặp một người quen cũ, trước chồng bà ta có tiệm hút, ổng vẫn đến thu tiền. Hai người lấy nhau, rồi qua Lào. Bỏ mẹ con em khốn cùng. Tôi mới gặp lại mẹ em hồi gần đây, ngỏ ý muốn giúp đỡ, nhưng mẹ em từ chối. Bả coi vậy mà tự ái cao lắm. Mấy lần tôi nhắn người và gửi thư về dưới, mẹ em mới chịu nhận cho em lên giúp việc trên này. Trời xui khiến sao bác trai gặp em ưng liền. Hôm trước em rình ngoài cửa, chúng tôi biết đấy chứ. Nhưng vì muốn lấy em nên ổng bảo tôi lặng thinh.

Tôi chợt thấy nóng mặt, không ngờ tôi nhìn trộm lỗ khóa mà vợ chồng bác Nê ở trong vẫn hay. Tôi lắp bắp :
– Làm…làm sao…lại hay ?
– Thì em thở quá trời. Rồi thỉnh thoảng lại còn đụng nhẹ vào cánh cửa nữa.
Tôi hơi quê, mỉm cười hỏi :
– Nhưng lỡ không phải em mà là chị Sáu thì sao ?
Bác Nê gái cũng cười :
– Chị Sáu ở với vợ chồng chị lâu rồi, nên chị biết rõ, không bao giờ chị ấy dám lên nhà trên khi ổng còn ở nhà. Hơn nữa chị ấy đã biết chuyện vợ chồng, chị ấy có nhìn trộm cũng không lộ liễu như em. Vả lại chị ấy có kép ở bên cạnh cần gì phải nhìn trộm nữa.
– Bác…chị cũng biết chuyện chị Sáu.
– Biết. Vả lại chỉ những người lần đầu tiên nhìn cảnh làm tình mới thở dồn dập như em vậy. Tôi hỏi một câu rất tức cười.
– Cháu…em con nít, sao bác ấy thích ?
Bác Nê gái cười :
– Đừng gọi tôi là bác nữa. Gọi bằng chị cho quen đi.
Nói rồi chị ấy đưa tay chỉ xuống phía dưới bụng tôi :
– Cái đó đó. Ổng biết của em lớn. Ổng khoái lắm. Không biết ổng học tướng số ở đâu mà ổng biết là : “Chân đi chữ bát, dứt khoát lồn to”. Không phải em đi chân chữ bát là gì. Muốn chắc ăn, ổng đợi khuya em ngủ say, ổng thám hiểm.
Tôi nghe chị Nê nói vậy, kêu ” ý ” một tiếng lớn. Chị Nê vẫn tiếp :
– Ổng thám hiểm sơ sơ vậy mà, đâu có ăn nhằm gì. Mà, ổng làm hồi nào chị cũng đâu có hay, chừng ổng nói chị mới biết đó chứ.

Những người mới lớn, còn ở tuổi ăn tuổi ngủ. Nên, hễ đã ngủ là ngủ như chết. Đến như chị Sáu kia ngoài bốn mươi rồi mà còn ngủ dữ thần nữa là tôi. Mặc dù không trả lời, nhưng như vậy là mặc nhiên tôi chịu lấy bác Nê trai. Vì nếu không, chắc chắn tôi sẽ phải kiếm một người đàn ông khác.

Sáng hôm sau, chị Nê và chị Sáu đi chợ sớm. Lúc về, chị Nê xuống bếp làm cơm với chị Sáu.

VN88

Viết một bình luận