VN88 VN88

Chị Hà dùng lưỡi liếm sạch những chất nhờn quanh cặc chồng

Các ông cũng áp dụng máy rung cho mình. Một tay nắm lấy con cặc đang cương cứng, rồi mở máy, con cặc cũng rung lên. Với các ông, khi dùng máy, tuy không có cảm giác như đang đụ, nhưng họ cho biết nó kích thích và tạo khoái cảm hơn nhiều so với thủ dâm thường. Nhờ máy rung, có nhiều ông đã tự dỗ dành con cặc đang xìu xìu ển ển, vùng lên.
Một loại máy rung khác, gồm một mô tơ nhỏ đặt trong một chiếc hộp bằng nhựa được các bà ưa thích hơn cả. Khi mô tơ hoạt động làm cho cái cần thép chao đi chao lại, trên đầu cần thép này có những mũi cao su cùng loại, giống như cái chén hút nhỏ úp vừa khít trên mu lồn. Khi máy cử động, những cái chén giống như những ngón tay thúc nhẹ vào âm đạo. Bạn cứ thử tưởng tượng, mỗi máy loại này có chừng hai mươi bốn ngón tay cùng thúc nhịp nhàng vào mu lồn, với tốc độ mỗi phút khoảng một nghìn lần, thì sẽ thấy ngay tại sao các bà ưa thích nó, mặc dù khi mới được tung ra ngoài thị trường, một cái máy như vậy không phải rẻ gì.

Thấm thoát tôi và Nê ở An Giê Ri đã được hơn ba năm. Ở đây tuy không có những tuần lễ hoan lạc, nhưng tôi và Nê thường xuyên mất những khoản tiền cho những đêm ” Nhất Dạ Đế Vương “. Nhờ những đêm này, vợ chồng tôi luôn có những cơn khoái cảm đặc biệt, khiến cho đời sống vợ chồng có ý nghĩa hơn, chứ chỉ lủi thủi có hai người đụ nhau cũng chán.
Nê nói với tôi, anh đang có ý định khởi xướng thành lập lại tuần lễ hoan lạc, nhưng, mãi không xúc tiến được. Vì giữa chúng tôi và những người ở đây từ trước chưa có độ thân để mà cùng hưởng ứng, thì bất chợt Nê bị thiệt mạng trong khi đang cùng một phái đoàn đi dự một buổi họp về an ninh.

Nói xong, chị ngồi dậy, từ từ cởi quần áo tôi ra, rồi chị nằm quay đầu lại, banh rộng hai chân tôi ra, bắt đầu bú lồn tôi. Tôi cũng thấy nứng, bú lại chị. Miệng tôi vừa ngậm vào lồn chị Liễu, nước trong âm đạo của chị đã tuôn ra xối xả. Bị kích thích, chị không ngớt chà sát mu lồn trên miệng, trên mặt tôi. Để chị được hoàn toàn thỏa mãn, tôi ngậm chặt hột le của chị, mút mạnh. Chị oằn người, sàng lồn qua lại trên mặt tôi, thiếu điều tôi muốn xỉu vì ngộp thở. Tôi cứ ngậm, mút mạnh, rồi lại nhả ra, làm chị sướng quá rên hụ hụ Có lúc chị như mê đi, thay vì bú liếm, chị ngoạm lấy lồn tôi cắn mạnh, khiến tôi muốn hét lên vì đau.
Khi tàn cuộc, thân thể tôi rã rời. Chị Liễu cũng vậy. Nhưng thật là thỏa mãn. cũng giống như tôi, từ ngày chồng chết, chị bận rộn công chuyện, nên không còn nhớ đến những cơn đòi hỏi của xác thịt. Nay gặp tôi, toàn thân chị rần rần cơn thèm khát, mà chị nói như có lửa đốt trong lòng, như có hàng vạn, hàng triệu con kiến bị râm ran trong từng vùng da thịt.
Chúng tôi cùng thiếp ngủ, chừng thức giấc đã hơn chín giờ tối, hai đứa đều đói mèm. Thay vì gọi bồi của khách sạn đi mua thức ăn mang lên phòng, thì chị Liễu lại đổi ý, chị rủ tôi xuống đường kiếm hàng ăn.
Ăn vận sơ sài, hai chị em tôi ngoắc một chiếc xích lô, bảo chạy lên phía rạp hát Nam Việt, ăn phở đêm.
Thành phố Sài Gòn về đêm, sau cơn mưa, thật đẹp. Chị Liễu bảo bác phu xe, đạp chầm chậm để chị có dịp ngắm cảnh. Mặc dù không đẹp, không được rộng như những thành phố Âu Châu, nhưng, Sài Gòn có vẻ đẹp riêng. Mà, phải là những người từng sống nhiều năm, từng sinh ra và lớn lên ở Sài Gòn mới cảm nhận được.

Xe vừa đậu trước con hẻm bên cạnh rạp ciné Nam Việt, chị Liễu đã hối tôi trả tiền lè lẹ, chị như một đứa trẻ háu ăn, khiến bác phu xe cũng phải bật cười trước vẻ cuống quýt của chị. Kể ra chị Liễu cũng có lý, đang đói mà ngửi mùi phỏ thơm lừng, cơn đói lại càng như cồn cào trong ruột. Trong lúc chờ nhà hàng làm tiếp tô thứ hai, chị Liễu mới thủng thẳng hỏi tôi :
– Sao, em đã có dự tính gì cho cuộc sống sắp tới chưa ? Hay suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện ăn, đụ ?
Tôi thật thà trả lời :
– Em cũng chưa biết tính sao.
Chị Liễu hơi cau mặt :
– Phải tính chớ. Không lẽ ăn ở không hoài, bao nhiêu tiền của cho đủ.
Tôi bảo chị :
– Thôi, chị tính làm gì, cho em theo. Chị dư biết em có biết ất giáp gì đâu mà tính với tốn.
Chị Liễu nguýt tôi :
– Lỡ chị còn ở bển, thì rồi em ra sao ?
– Hồi đầu em cũng tính gặp chị Hà xem chị có giúp gì được không, nhưng thấy chị ấy đi theo đồng cô, bóng cậu, nên em lại thôi.
Chị Liễu gật gù :
– Nói là nói vậy thôi. Chứ, khi anh Xoa chết là chị đã phải tính tới công chuyện của đời mình rồi. Chị tính cả cho em. Do đó chị quyết định về. Chứ nói thiệt, chị muốn ở lại bên đó, kiếm một người bao bọc cho mình suốt đời cũng không phải là chuyện khó đối với chị.

Tôi công nhận chị Liễu nói đúng. Một người từng trải như chị, thì lo cho đời mình không mấy khó khăn. Nhất là chị lại có một số vốn lớn trong tay. Im lặng một lát, chị Liễu tiếp :
– Ở bển tuy mình không thiếu một thứ gì, vậy mà không hiểu sao lúc nào chị cũng ngơ ngơ, ngáo ngáo như gà con thấy quạ. Đúng với câu vui là vui gượng. Có lẽ mình sống mà không có cái tình hàng xóm, không có cái thắm thiết của những người xung quanh. Mặc dù, ở đây mình vẫn xa lạ với mọi người. Và, có khi mình còn bị bọn đạo đức giả lên mặt khinh khi nữa. Mà, mình vẫn thấy thích.
Tôi ngắt lời chị Liễu :
– Vậy chị định làm gì ?
Chị Liễu nói không đắn đo, hình như mọi chuyện chị đã sắp đặt, đã quyết định sẵn :
– Mở bar. Mở quán rượu. Bọn lính Mỹ ngày càng có mặt nhiều ở đây. Mở bar chắc chắn hốt được.
– Em nghe nói, lo được tấm giấy phép, không dễ.
– Không có gì khó hết. Chị tin chị Hà giúp mình được.
Ngày hôm sau, tôi và chị Liễu đến gặp chị Hà tại ngôi đền gần Phú Thọ. Mới sáng sớm mà đám người lên đồng, hầu bóng đã có mặt khá đông. Thì ra hôm nay có vợ một ông lớn ra đồng, đội bát nhang. Nghĩa là bà này bắt đầu bước những bước thứ nhất vào giới đồng bóng. Nhìn lối ăn mặc kiểu đàn ông, tôi biết bà ta nhận một hồng năm, hồng bảy nào đó làm căn cốt cho mình.
Thấy hai đứa tôi, dù đang bận, chị Hà cũng lật đật chạy ra đón chúng tôi vào căn nhà riêng của chị ở khu vườn phía sau đền. Chị Liễu nói vắn tắt cho chị Hà hiểu việc chúng tôi định nhờ và đưa chị hai cây vàng :
– Chị cầm lo việc dùm. Nếu thiếu, sẽ đưa thêm.
Chị Hà gạt đi :
– Đâu cần tiền bạc gì, anh ấy nói một tiếng là xong mà.
– Chị cứ giữ lấy, xem có cần phải quà cáp cho ai không.
Nói rồi, chị Liễu kéo tôi đứng lên :
– Thôi, chúng tôi về, để chị còn lo công việc cho người ta. Bữa khác sẽ ở chơi lâu.
Một tuần sau, chị Liễu đã nhận được giấy phép mở bar. Có giấy phép trong tay, chúng tôi đi kiếm địa điểm.
Bar mở vào gần dịp Giáng Sinh, và nhờ mấy cô gái được tuyển lựa kỹ, trẻ đẹp, nói thạo tiếng Anh, nên dù mới nhưng cũng khá đông khách.

VN88

Viết một bình luận