Còn mùa mưa thì lại dơ. Mỗi lần đi ra ngoài ngán vô cùng.
Lúc sắp lên xe, chị Liễu ân cần nhắc lại lời mời tôi lên đồn điền của vợ chồng chị chơi ít hôm.
Chị bảo :
– Lan ráng thu xếp lên Bảo Lộc đi. Chị sẽ có một món quà lạ, dành cho em. Bảo đảm, nhận quà rồi, em sẽ không muốn rời Bảo Lộc nữa.
Tôi cười :
– Nếu vậy, chắc chồng em không cho em đi quá. Vì, chỉ vắng em một ngày vua dâm của em coi mòi đã không chịu thấu. Nếu nhận quà tặng của chị mà em ở luôn trển, chắc ổng đốt cả Bảo Lộc của chị mất.
Tưởng đâu nói đùa lén Nê cho vui, ai ngờ ảnh đứng sau lưng tôi lúc nào không hay. Nghe tôi kêu ảnh là vua dâm, ảnh trả đũa :
– Hứ ! Em làm như em hiền lắm không bằng. Cũng quá cha chớ bộ
Chị Liễu cười :
– Thôi, thì rủ cả ảnh lên Bảo Lộc chơi luôn.
Nê nói :
– Tôi muốn đi lắm, nhưng công việc lu bù, không rời Sài Gòn lấy được ít tiếng, chứ đừng nói gì mấy ngày. Đến như kỳ nghỉ hàng năm mà đôi khi tôi cũng bỏ luôn.
Chị Liễu lắc đầu :
– Thôi ông ơi, làm vừa chứ. Không giữ sức khỏe vợ con hết nhờ à !
Tưởng đâu không bao giờ có dịp lên chơi Bảo Lộc. Vậy mà sau tuần lễ hoan lạc khoảng nửa tháng tôi đã có mặt ở trển. Tôi đi có một mình. Chồng tôi, anh Nê, phải qua Lào tham dự hội nghị an ninh toàn Đông Dương, nên không đi cùng.
Khí hậu Bảo Lộc thật dễ chịu. Phong cảnh cũng nên thơ nữa. Chị Liễu rất mừng khi gặp tôi.
Sau khi chị dẫn tôi đi xem đồn điền trà của vợ chồng chị một vòng thì trời tối. Ở miền rừng núi, bóng tối sụp xuống thật mau lẹ. Không thấy Xoa, chồng chị, tôi hỏi, chị Liễu cho biết ổng theo đoàn săn, phải một hai hôm nữa mới về. Tôi được hướng dẫn vào phòng ngủ dành riêng cho khách. Chị Liễu giục tôi tắm rửa, thay quần áo rồi ăn cơm tối.
Đặc biệt, bữa ăn hôm đầu tiên, chị đãi tôi ở Bảo Lộc, là những món thịt thú rừng. Phải nói rằng lần đầu được ăn thịt nai, heo rừng, mển, tôi ăn đến no căng bụng. Chị Liễu suốt bữa ăn chỉ toàn nói về cách nấu những món thịt ấy, cùng các thứ lan.
Thú thực, về thức ăn thì tôi còn hiểu được đôi chút, còn góp chuyện được với chị. Chứ còn nói về hoa lan thì tôi mù tịt. Tôi chỉ còn biết chăm chú nghe. Chị Liễu nói thao thao về các loại lan Long Tu, Hồ Điệp, Nhất Điểm Hồng mà tôi không góp được lời nào.
Tuy bữa ăn chỉ có hai người, đúng ra là ba, vì còn phải kể cả con chó lớn như con bê, ngồi chầu bên cạnh chị Liễu từ đầu bữa ăn. Lúc đầu tôi không quan tâm đến con chó cho lắm, bởi vì nhìn bề ngoài nó chỉ lớn gấp rưỡi những con chó Berger mà tôi đã thấy ở Sài Gòn, nhưng thức ăn thì ê hề. Nếu con chó này có điều gì đặc biệt thì phải nói là nó quá hiền, gặp người lạ, nó không sủa một tiếng. Và, nó được cưng chiều quá mức. Tuy là chó, nó có đĩa thức ăn riêng, sạch bóng. Chiếc đĩa được đặt trên một cái bàn thấp để con vật cúi xuống ăn một cách dễ dàng. Khi người hầu bàn mang thức ăn lên, chị Liễu tiếp cho tôi, lấy phần cho chị xong, con chó cũng được một phần thức ăn như người, phần của nó dĩ nhiên luôn luôn nhiều hơn của tôi và chị Liễu. Có món ăn chị Liễu lấy cho con chó trước, rồi chị mới lấy phần cho chị. Tới cuối bữa ăn, khi chúng tôi được lau mặt, lau tay bằng khăn mặt tẩm nước nóng, con chó cũng được người hầu bàn lau mặt, lau mõm cho nó như chăm sóc cho một đứa trẻ vậy. Tôi nghĩ thầm chó nhà giàu cũng sướng thật. Được ăn uống, được hầu hạ còn hơn những đứa trẻ con nhà trung lưu.
Mãi tới khuya, khi cuốn phim tình cảm nhẹ nhàng được chiếu cho chúng tôi coi chấm dứt. Và, khi người hầu dọn dẹp xong, rút xuống nhà dưới. Chị Liễu mới mỉm cười chỉ con chó bảo tôi :
– Món quà mà chị nói bữa hổm để tặng em là con vật này đây.
Tôi hơi ngạc nhiên :
– Chị định cho em à ?
Chị Liễu lắc đầu :
– Cho mà không cho. Cứ thong thả rồi chị sẽ nói rõ cho em nghe. Đừng nôn nóng như vậy.
Tôi hỏi :
– Chị nói vậy, có nghĩa là sao. Em chịu không hiểu ý chị
Chị Liễu bảo tôi :
– Cứ từ từ rồi em khắc biết. Bây giờ chị em mình đi ngủ. Hôm nay không có Xoa ở nhà. Em qua ngủ chung với chị cho vui.
Tôi gật đầu, theo chị lên lầu. Chị Liễu vào phòng xong, tiến thẳng vào phòng tắm nơi cuối phòng ngủ. Chừng khi trở ra chị đã thay quần áo. Chị chỉ còn mặc chiếc áo ngủ dài, cột bằng sợi dây lưng. Chị Liễu nằm giữa, chị để tôi nằm ngoài cùng. Và, điều ngạc nhiên cho tôi bắt đầu. Sau khi chị Liễu nằm xuống, khẽ đập tay lên mặt nệm, con chó nhảy lên nằm cạnh chị, sát phía trong.
Tôi quên kể về căn phòng ngủ của vợ chồng chị Liễu : chiếc giường bằng gỗ cẩm lai, thấp, rộng gấp ba bốn lần những chiếc giường thường. Tôi hỏi, chị Liễu cười bảo giường rộng mới đã, nằm giường thường những lúc đụ nhau nó bị giới hạn không xoay trở lăn lộn theo ý mình, mất sướng đi. Chị cho biết thêm, chiếc giường này do chị thiết kế, và thuê thợ đóng riêng. Vừa nói, chị Liễu đưa tay kéo sợi dây gần nơi đầu giường. Bốn bức màn vải màu vàng nhạt từ từ kéo sang bên. Phía bên trong bốn bức màn là những tấm gương lớn gắn vào tường phòng. Căn phòng ngủ như sáng rực. Như được thắp thêm cả chục chiếc bóng đèn nữa. Tôi đưa mắt nhìn bốn phía phòng ngủ, chiếc giường và những người nằm trên hiện rõ khắp phòng. Mọi cử động những lúc làm tình đều được nhìn thấy rõ ràng từ bốn phía.
Như đã thành thói quen, con chó thấy căn phòng sáng rực lên, nó chồm nhẹ mình, dùng răng kéo tuột giải dây lưng phía trước bụng chị Liễu. Vạt áo khoác bung ra, chị Liễu trần truồng nằm ngửa trên giường. Và, chỉ cần lắc nhẹ đôi vai, chiếc áo đã rời khỏi người chị. Giống như người, con chó trườn mình xuống phía dưới hai chân chị Liễu, thè lưỡi liếm lồn chị. Chị Liễu cũng rên la biểu tỏ khoái cảm như với người. Cuối cùng, chị cũng kéo con chó cho nằm phủ lên mình chị. Và, con chó cũng biết đụ như người đụ
Vì ông chồng bị bệnh bất lực, do ghiền thuốc phiện quá nặng, không thỏa mãn đòi hỏi xác thịt của vợ, do đó ông chồng chị phải mua con chó này cho chị. Nó thuộc giòng Danois, rất cao lớn. Khi nó đứng thẳng bằng hai chân sau, nó cao gần bằng một người tầm thước. Giống chó này được huấn luyện rất công phu về mọi kiểu làm tình, để thỏa mãn những mệnh phụ đa dâm nhưng không muốn bị tai tiếng khi ăn nằm với người lạ.
Một con chó được huấn luyện thuần thục, giá hai trăm ngàn quan Pháp. Với thời điểm về giá trị đồng quan lúc bấy giờ, so với tiền Việt Nam, con chó trị giá gần ba triệu bạc – bằng cả một gia tài đáng kể.
Trước kia, khi chưa có con chó này, ông chồng chị Liễu vẫn lờ đi cho chị tìm thỏa mãn xác thịt với bọn người làm trong đồn điền. Chỉ trừ một tên người Ra-đê, là kín miệng, còn những tên khác vừa được ăn, vừa được đụ, nhưng chúng cứ mang chuyện riêng của bà chủ ra kể cho nhau nghe, khiến chị Liễu rất bực mình.
Chị Liễu kể với tôi về tên người thượng Rađê. Tuy nói tiếng Việt không rành, nhưng nó có một khuôn mặt đẹp trai, một thân hình cân đối. Và đặc biệt hắn rất sạch sẽ. Lúc đầu chị ngạc nhiên về những cử chỉ điệu bộ cũng như cách giữ gìn vệ sinh rất giống như người văn minh của nó. Về sau chị mới hiểu ra là bà ngoại của hắn trước kia có dịp xuống dưới xuôi buôn bán. Một lần nhân ngày lễ độc lập của Pháp, bà mãi theo phường buôn đi xem các trò vui, đã bị một tên lính Pháp hãm hiếp. Về bản, bà có bầu và sinh ra mẹ gã. Lớn lên, me gã nổi tiếng đẹp nhất vùng. Nhiều tên sĩ quan Pháp đòi lấy nhưng mẹ gã không chịu. Sau bà ta lấy một thợ săn, sinh ra gã.