VN88 VN88

Chị Hà dùng lưỡi liếm sạch những chất nhờn quanh cặc chồng

Tôi cuống lên đáp :
– Không, không?xong rồi?xong rồi. Em ra đây.
Vừa đáp, tôi vừa mở chốt cửa. Chị Sáu đứng phía ngoài cửa nhà cầu, mắt mở lớn nhìn tôi :
– Trời, mày trúng gió hay sao mà mặt mày xanh lè, xanh lét vậy Na. Để chị xoa dầu, cạo gió cho.
Tôi lính quýnh :
– Đâu có sao. Em đau bụng chút xíu, mà hết rồi.

Mặc cho tôi nói vậy, chị Sáu vẫn ấn chai dầu vào tay tôi, bắt tôi xoa vào lỗ rún. Tôi đành làm theo cho chị khỏi nghi. Có lẽ trong lúc đang nghĩ lan man trong nhà cầu, tiếng động cửa và tiếng hét của chị Sáu làm tôi đổi sắc mặt. Cũng may. Chứ nếu không, thấy mặt mũi tôi đỏ gay, chị Sáu thế nào cũng hiểu ra, thì bể hết.

Chú tài xế từ ngoài bước vào, trên người chú còn độc chiếc quần xà lỏn. Chú vừa vuốt nước ướt sũng tóc, vừa cười cười :
– Đau bụng thì lấy bụng chườm, chứ có gì đâu mà la tống lên vậy. Chườm kiểu ấy hết lẹ.
Chị Sáu hét lên :
– Nó con nít biết gì mà ăn nói bậy bạ. Có im đi không !

Chú tài xế vẫn không ngớt tiếng cười. Rồi thản nhiên tiến vào phía chiếc đi-văng, chỗ nằm của chị Sáu, lấy quần áo vứt phía cuối giường ra mặc. Và, còn lấy cả gương lược của chị Sáu chải đầu, nhổ râu nữa. Nhìn cử chỉ tự nhiên của chú tài, rồi lại nhìn chị Sáu, thấy vẻ tươi mát toát ra từ người chị, tôi hiểu ngay. Thì ra cặp này cũng vừa diễn màn cụp lạc với nhau xong. Nhà trên, vợ chồng ông chủ. Nhà dưới chị người làm với chú tài xế. Nghĩ đến đó, bàn tay phải của tôi tự động định luồn vô trong quần. May sao tôi kìm giữ được. Thay vì thọc tay qua cạp quần vào trong, tôi vờ xoa bụng và nhăn nhó :
– Vẫn còn đau lâm râm, chị Sáu ơi.
Chị Sáu ái ngại bảo tôi :
– Lên trển nằm nghỉ đi. Mọi việc để chị lo cho.

Tôi vừa dạ nho nhỏ, vừa nhăn nhó tiếp và bỏ đi. Lúc sắp bước qua cửa nhà bếp, tôi liếc thấy chú tài đứng phía sau chị Sáu, một tay quàng qua vai chị nắn nắn trước ngực. Còn một tay vòng qua hông, đưa xuống dưới đáy quần. Chị Sáu khẽ hất đít ra phía sau, đẩy chú tài ra, mặt hất về phía tôi. Làm như không nhìn thấy gì, tôi cắm cúi bước lên nhà trên. Vào chỗ giường của tôi và nằm xuống.

Trước kia, chỗ này là chỗ chứa mấy thứ lặt vặt chưa dùng tới, mà bác Nê gái mua trữ sẵn. Từ ngày có tôi, nó được biến thành một căn buồng nhỏ. Tôi ngủ ở đó. Khoang gầm cầu thang này khá lớn, kê một cái đi văng nhỏ mà còn rộng, phía trên có sẵn một ngọn đèn điện nhỏ. Bác Nê còn cho tôi một tấm nệm và một tấm vải hoa lớn giăng ngang phía ngoài làm cửa che. Với tôi, như thế là quá sang. Mẹ tôi ở đợ nhà ông Chủ Điền chỉ có tấm phản và manh chiếu cũ. Có được manh chiếu cũng là do cậu Út con ông Chủ Điền thường đòi ngủ với vú để sờ tí. Mẹ tôi làm vú sữa nuôi nó từ bé, nên mặc dù bây giờ chỉ còn là người làm chuyện vặt trong nhà, nhưng nó vẫn quấn quýt bên mẹ tôi hơn mẹ ruột của nó.
Từ chỗ tôi nằm, qua tấm vải hoa, tôi nhìn ra ngoài rất rõ. Chả là trong tối ngoài sáng mà. Tôi thấy bác Nê trai ra xe đi làm. Ít khi bác tự lái xe lấy, thành ra đương nhiên trong nhà này có hai cặp thường ” làm ăn với nhau”.

Bác Nê trai đi làm được một lúc, thì bác gái xuống nhà. Lúc đi ngang chỗ tôi, bác có ghé vào, vén tấm màn đứng nhìn một lúc. Tôi giả vờ ngủ. Chắc bác tưởng tôi ngủ thật nên để mặc. Bác xuống nhà dưới hối chị Sáu sửa soạn sẵn, đợi chú tài quay lại thì hai người lên chợ Bến Thành.

Tôi không phải chờ lâu đã nghe tiếng còi xe gọi cửa. Bác Nê gái và chị Sáu theo nhau ra khỏi nhà. Rồi tôi nghe tiếng lách cách của vòng xích khóa cửa và tiếng xe hơi đi xa. Không chậm trễ, tôi ngồi nhỏm dậy phóng xuống nhà bếp. Tôi phải tìm cách trấn áp cơn bứt rứt của cơ thể tôi, chứ nếu không, tôi nghĩ nó có thể nổ tung ra mất.

Suốt hai tiếng đồng hồ chờ đợi, sau khi nhìn trộm qua ổ khóa, cơn bứt rứt trong tôi, khi có khi không, khiến nhiều lúc tôi khổ sở vô cùng. Có khi tôi tự chửi rủa mình hư đốn, nhìn cảnh “vợ chồng” làm chi để đến nỗi giờ như con khùng. Tôi đã cố quên, cơn bứt rứt lắng dịu được một chút. Nhưng rồi đâu lại vào đấy. Hình ảnh trần truồng của hai người, tiếng rên la, những cử động ưỡn hất, dập dập liên hồi, nhất là hình ảnh con cặc của bác Nê lúc được bác gái kéo phủ lên mình, nó giật giật khiến bác phải dùng tay nắm lấy nó đẩy vào lồn bác gái, tôi không làm sao quên được.

Tôi cũng muốn có một con cặc của ai đó đút vào lồn tôi ngay bây giờ. Nhưng nhà vắng hoe. Cũng có lúc tôi cầu khẩn giá như bác Nê trai bất thần trở về nhà lúc này, tôi sẽ không ngần ngại gì mà không năn nỉ bác đụ tôi, rồi sau đó mọi chuyện ra sao cũng được. Bác gái có giận đuổi tôi về quê, tôi cũng chịu.

Tôi lục tung nhà bếp cũng chẳng biết để làm gì. Tôi tìm gì ở đấy tôi cũng không biết. Một đứa gái nhỏ nhà quê như tôi đâu có biết trong bếp có rất nhiều thứ giúp tôi làm dịu cơn nứng. Phải mãi sau này, khi đã biết mùi đàn ông, tôi mới thấy tôi ngu dốt. Ngoài cơ thể người đàn ông, trong nhà có không biết bao nhiêu thứ có thể giúp tôi qua cầu.

Hôm đó lục trong bếp thấy không có gì xài được, tôi cả gan lục cả rương áo quần của chị Sáu. Cũng chịu thua. Cuối cùng tôi nghĩ xài thử trái dưa leo vậy. Nhưng nó to quá, làm sao ! Tôi lựa trái nhỏ nhất, một đầu teo nhọn. Ở quê tôi, không bao giờ chúng tôi phải ăn trái dưa leo quắt như trái dưa tôi đang cầm trên tay.

Mang trái dưa lên chỗ nằm, loay hoay mãi tôi cũng không biết xài làm sao. Trái dưa thì quá to. Trong khi lỗ lồn của tôi nhỏ xíu. Ngẫm nghĩ một chút, tôi mang trái dưa đi rửa. Trái dưa ướt, cộng với sự cố gắng của tôi, chất nước nhờn từ trong lồn tôi lại ứa ra, và tôi thành công. Đầu nhỏ của quả dưa leo đã lọt vào nằm trong lồn tôi. Tôi nắm chặt đầu còn lại, nhắm mắt ấn đầu kia vào càng lúc càng mau.

VN88

Viết một bình luận