VN88 VN88

Chị Hà dùng lưỡi liếm sạch những chất nhờn quanh cặc chồng

Bà ta có thể không cần ăn vài ngày, nhưng không thể bỏ đụ một đêm. Mà một đêm đâu phải chỉ một hai cái. Giá chót cũng là bốn lần một đêm. Nếu như vì một lẽ gì đó, như đến kỳ kinh nguyệt chẳng hạn, phải nghỉ đụ, bà ta sinh bệnh ngay.

Một người sức lực như Nê, thường một đêm cũng chỉ đụ hai lần là cùng. Hôm nào nứng bậy, đụ nhau ban ngày, thì kể như đêm đó nghỉ hưu, hoặc chỉ một cái nữa mà thôi. Cũng vì dâm quá độ như vậy, nên nhân hàng ngày xem công nhân thâu hoạch cao su nguyên chất, bà ta mới cho tiền một tên thân tín, dùng cao su đúc nên hai con cặc giả như đã nói đến ở trên.
Được chủ tin cậy, nhân để lập công, tên nhân viên Tàu lai đã thuê thợ làm khuôn hình con cặc để cho chủ được vừa ý. Nhưng hơn một năm nay, chị Liễu nói, bà ta không còn quí con cặc giả bằng cao su đó nữa. Bả cũng không còn cưng con chó Danois. Mà, quí thứ khác. Món quà mới đó là con Ngựa Hồng. Đúng ra con ngựa có bộ lông màu hồng rất đẹp.
Không giống như con chó Danois biết đụ người. Con ngựa của bà chủ đồn điền cao su Dầu Tiếng là một con ngựa thuần túy. Nhờ tình cờ phát hiện ra tật bẩm sinh của nó mà bà ta mê nó còn hơn mê người tình. Nhưng, mặc dù đã được chị Liễu rỉ tai cho biết, hôm gặp nhau tại tuần lễ hoan lạc được tổ chức tại đồn điền của bà ta, tôi cũng không thấy có điều gì khác lạ nơi con ngựa hồng đó. Nếu có điều lạ chăng, là bà ta gần như không tham dự cùng mọi người tuần lễ hoan lạc, mà chỉ thích cưỡi ngựa.
Suốt ngày trên mình ngựa. Tôi và mọi người đều nhận thấy như thế. Mọi người cho rằng tại bà ta ham mê môn thể thao vô hại này, nên không thiết đến chuyện gì khác. Thì cứ nhìn bà ta mặc một chiếc váy ngắn liền cả áo, hai tay hở nách, chân đi ủng ngắn đồng màu với bộ áo, cũng thấy con người đặc biệt ấy là một con người hâm mộ Môn cưỡi ngựa, một môn thể thao quí phái ấy đến chừng nào.
Nhưng chị Liễu thì lại khác, chị được chính bà ta tâm sự, kể về lai lịch con ngựa, nên chị biết rằng đằng sau vẻ đẹp thể thao ấy còn có một điều thầm kín khác.
Một hôm đi chơi quanh vùng, để tìm xem có chàng trai nông dân nào hạp nhãn thì đem về du hí, bà chủ đồn điền đã thấy tại sân một ngôi nhà nọ, có một con ngựa to cao đang ăn thóc. Theo người chủ ngựa cho biết con ngựa đó thuộc giống ngựa Mông Cổ do quân đội Nhật mang vào trước đây. Mặc dù đã lai giống, nhưng con ngựa này vẫn cao lớn vô cùng. Ông ta mới mua, định cho chạy xe thổ mộ. Bà chủ đồn điền thấy con ngựa đẹp, xin được mua lại con ngựa đó.
Khi mang ngựa về đồn điền, cưỡi chơi một vài lần, bà ta thấy ngay rằng con ngựa này có một cái bướu trên lưng. Và, cái bướu đó đã giúp bà những cơn khoái ngất khi cưỡi nó. Vì mỗi lần ngựa tung vó, thì cái bướu lại đập vào chỗ kín của bà. Đặc biệt nơi cái bướu ấy, đám lông lại cứng hơn đám lông ở những nơi khác. Thế là từ đó, bà ta ham mê cưỡi ngựa.

Khi bà chủ đã phóng ngựa xa con mắt của mọi người làm công dưới quyền, bà ta không ngần ngại lột xì líp cất vào cái túi con bên mình ngựa. Cùng với bước phi của con ngựa gù, trên những thửa đất trồng cao su của đồn điền, đám lông cứng và cái bướu của con ngựa không ngừng thúc vào mu lồn bà chủ những cơn thống khoái. Bà chủ có thể cúi xuống ôm chặt lấy cổ ngựa, áp sát mu lồn vào cái bướu, mặc cho ngựa chạy theo ý nó. Ngoài cái bướu, bà ta còn phối hợp cho tăng thêm phần thỏa mãn cơn dâm dật không cùng của bà bằng cách nhét con cặc giả vào lồn. Cái bướu của con ngựa và con cặc giả đã khiến bà không còn biết những gì xẩy ra ở xung quanh.
Ngựa chạy nhiều thì ngựa mệt, nhưng bà chủ đồn điền thì không bao giờ biết mệt. Bà càng cưỡi ngựa thì cơn thèm khát của bà càng tăng. Trước, chỉ có buổi chiều mát mẻ, các công nhân đã hết giờ làm về nghỉ, bà mới lên ngựa. Giờ thì bất kể sáng trưa chiều tối, bà không rời yên ngựa nữa. Bà như một chiến sĩ thời xưa suốt đời trên lưng ngựa.

Những người phu cạo mủ cao su có thể thấy bà chủ phi ngựa ngang qua nơi họ làm việc, gió làm tốc chiếc váy ngắn lên, phơi rõ phần mông đít trắng hếu của bà chủ. Bà chủ không mặc quần lót bên trong, nhưng chuyện đó chẳng hề gì. Cũng như tên nài ngựa mỗi chiều có bổn phận tắm và cho ngựa của bà ăn có thắc mắc vì sao ngoài mồ hôi, tại phía cái bướu và tại bộ yên cương lại có một lớp nước dinh dính làm kết đám lông, làm ướt loang phần mặt bộ yên bằng da cá sấu, cũng không có gì quan trọng. Chỉ cần bà chủ thỏa mãn. Chỉ cần lồn của bà sau một ngày cưỡi ngựa không còn nóng hầm hập, không còn mấp máy nơi môi lớn, môi nhỏ như đang đòi ăn. Và, chỉ cần các chàng trai khôi ngô quanh vùng không còn bị bà đeo cứng tán tỉnh, cho đến khi chịu cởi quần áo cùng bà leo lên giường, đắm chìm trong những lần đụ, những kiểu đụ suốt đêm, đến nỗi họ thấy bóng dáng bà từ xa đã chạy trốn, như quân gian lẩn mặt công an là được. Tôi cười nói với chị Liễu :
– Chị hay thiệt, chi kêu suốt năm suốt tháng sống heo hút trong đồn điền, vậy mà chuyện gì chị cũng biết.
Chị Liễu cũng cười :
– Không có gì hay với dở hết. Rồi em cũng sẽ như chị, cũng sẽ biết hết. Em thấy không, trong cái đám gọi là đầu xỏ của chính quyền và những tay chủ nhân các đồn điền, các hãng buôn lớn ở đây có được mấy người, do vậy họ dễ quen nhau, rồi trở nên thân nhau. Họ tự tạo cho mình một giới khác với dân địa phương, hơn nữa, họ cần dựa vào nhau để sống còn, để pha?t triển cơ ngơi làm ăn, để hốt bạc, nên mọi chuyện xẩy ra, họ dễ tâm sự với nhau. Rồi người nọ nói đến tai người kia, nên gần như là không ai không biết chuyện của nhau. Chuyện chị, vợ ông chủ đồn điền cao su Dầu Tiếng đa dâm cũng vậy. Chỉ trừ có hai người không rõ chuyện của bà ta là em và ông chồng của bả.

VN88

Viết một bình luận