– Em vì là mặt mới, còn ông chồng bả không lẽ không biết thành tích của bà vợ ?
– Có thể ông ấy biết, nhưng ổng lờ đi. Hoặc ông ấy cho là chuyện thường.
Đang nói chuyện, chợt chị Liễu ngừng lại, vì vừa thấy bà chủ đồn điền Dầu Tiếng phi ngựa trở về. Vì, hôm nay là ngày chót của tuần lễ hoan lạc được tổ chức ở đây, nên bà chủ buộc phải về sớm. Chị Liễu vừa cười, vừa giơ tay vẫy vẫy bà chủ đồn điền :
– Jeane ! Về sớm hả. Còn lâu mới đến giờ ăn tối mà.
– Phải tắm rửa, nghỉ ngơi chứ.
Jeane, tên bà chủ đồn điền Dầu Tiếng, vừa cười vừa đáp lời bạn.
– Lần này tôi quyết đoạt giải thưởng mới được.
– Với ai ? Với Ngựa Hồng hả ?
Jeane nghe chị Liễu hỏi đùa, cất tiếng cười sằng sặc :
– Cũng được chứ sao. Nó xứng đáng lắm đó.
Chị Liễu bảo tôi :
– Em có muốn nếm mùi ngựa hồng không ? Cưỡi thử nghe.
Tôi lắc đầu :
– Thôi chị, em đâu có biết cưỡi ngựa. Mà kỳ quá hà.
– Kỳ gì mà kỳ. Để chị lấy ngựa kèm cho em cưỡi thử.
Nói xong, không đợi tôi có ưng hay không, chị Liễu bảo Jeane, cho chị mượn con ngựa :
– Tôi sẽ cùng cưỡi với cô bạn nhỏ này.
– Tuyệt diệu.
Thế là chị Liễu đỡ tôi lên mình ngựa, chị ngồi phía sau lưng, vòng tay ra phía trước bụng tôi, cầm lấy dây cương khẽ giật. Con ngựa từ từ chạy bước một, rồi phi nước đại.
Tôi ngồ? phía trước, nên nguyên cả cái bướu của con ngựa hồng như áp sát vào trước bụng dưới của tôi, đúng hơn, áp sát vào phía trước mu lồn tôi. Nên chỉ cần mấy chục bước nhảy của con ngựa, tôi đã thấy khoái cảm lan truyền toàn thân. Ngựa càng chạy, tôi càng rên lên vì sướng, đến lúc ngựa phi nhanh, tôi phải vòng tay ra sau ôm lấy lưng chị Liễu, ưỡn người ra phái trước cho mu lồn của tôi sát vào cái bướu của con ngựa hơn.
Tôi không thể nào tả hết cơn sướng khoái đang rần rật từ phái mu lồn tôi chạy lan cùng khắp cơ thể. Chỉ biết nói rằng khi hai người đàn ông, đàn bà nằm gần nhau, mình được người đàn ông dùng mấy ngón tay gõ nhịp trên mu lồn như gõ trống, mình thấy sướng một thì cái bướu ngựa thúc vào lồn tôi lúc ấy khiến tôi sung sướng ngất ngây đến ngàn vạn lần hơn. Đấy là tôi đang mặc chiếc quần tây vải dầy, mà còn được như vậy. Nếu như tôi chỉ mặc xì líp loại mỏng, hay không mặc quần lót như chị Jeane, chắc tôi phải ngất xỉu trên mình ngựa mất.
Cái bướu của con ngựa hồng của bà chủ đồn điền Dầu Tiếng tạo cho người cưỡi những cơn sướng khoái kéo dài, hơn hẳn con Danois của chị Liễu rất nhiều. Cái hay của nó, nếu khi mình lên đến cơn cực kkhoái, nhưng chưa muốn ngừng hẳn, mình chỉ việc điều khiển cho con ngựa chạy lên mặt lộ tráng nhựa, thì cơn sướng khoái dịu đi ngay. Vì, đường nhựa bằng phẳng không có những cú sóc mạnh, nên cái bướu của con ngựa hồng chỉ dập nhè nhẹ vào mu lồn của mình mà thôi. Còn muốn những cơn sướng ngất, thì cho ngựa chạy trên những thửa đất trồng cây cao su. Mặt đất có nhiều đoạn gồ ghề, có nhiều khe rãnh thoát nước, có những bụi cây nhỏ, ngựa càng phi nhanh, càng sóc mạnh, cái bướu càng thúc dồn dập vào mu lồn mình, thật hết xẩy.
Cuối cùng, chịu hết nổi, tôi năn nỉ chi Liễu quay ngựa trở về. Chị cười :
– Yếu quá vậy, chưa được nửa tiếng đồng hồ đã đầu hàng rồi.
Tôi lắp bắp :
– Thôi, thôi chị ơi. Em chịu hết nổi rồi. Nước ra ướt xũng quần lót của em. Mà không chừng mu lồn em dập nát ra rồi cũng nên.
Chị Liễu nghe tôi nói, phát cười sằng sặc. Và, quay ngựa trở về đồn điền
Những gì không ngờ tới nhất lại thường xẩy ra. Tôi cũng như chị Hà, không bao giờ nghĩ đến việc người Pháp phải rời Việt Nam ra đi. Vậy mà nó đã xẩy đến. Nê cho chúng tôi biết người Pháp phải bỏ lại tất cả để về nước. Nê quyết định mang tôi và chị Hà theo. Nhưng chị Hà từ chối, nhất định ở lại. Chị nói chị sẽ không hợp với cuộc sống nơi xứ người. Nê thuyết phục mãi không được, đành phải chiều theo ý chị. Tuy nhiên, anh cho biết tòa đại sứ Pháp vẫn còn được duy trì ở đây, nếu cần, chị Hà cứ đến nhờ họ giúp đỡ. Vì, chị có quốc tịch Pháp, đương nhiên họ không thể bỏ rơi chị được. Nê cũng khuyên chị cứ giữ nguyên quốc tịch Pháp, chị sẽ đỡ bị phiền hơn.
Sau khi làm thủ tục để lại căn nhà đang ở cho chị, cùng với một số tài sản khá lớn, Nê xúc tiến làm thủ tục ly dị với chị Hà. Bắt buộc phải như vậy. Vì, có thủ tục ly dị với người vợ trước, Nê mới có thể làm hôn thú với tôi để đưa tôi đi. Thú thực tôi cũng muốn ở lại, nhưng chị Hà hết lời khuyên. Chị bảo tôi còn trẻ, đi có lợi hơn. Còn chị đã lớn tuổi, đến đất lạ, quê người khó theo kịp đà sống văn minh của họ.
Về sau, qua thư từ với chị Hà, tôi mới rõ lý do thầm kín khiến chị Hà quyết định ở lại, là chị hy vọng có sự thay đổi lớn trong việc cai trị, chồng chị không còn phải trốn tránh vì án buôn lậu và cố sát, trong một lần giành mối tiêu thụ thuốc phiện trước đây, chồng chị sẽ trở về. Vợ chồng chị sẽ lại đồn tụ, cộng với số tiền của Nê mới cho, người chồng cũ của chị sẽ không phải làm ăn như trước nữa.
Nhưng, chị Hà đã lầm. Chị hoài công chờ đợi. Người chồng chị tuy có trở về, nhưng không phải để sống với chị, mà để thiết lập một đường dây buôn lậu lớn đã bị ngưng từ ngày ông ta phải thay tên đổi họ trốn qua Thái. Ông ta có tới thăm chị, nhưng với tính cách xã giao hơn là với tư cách tình cũ nghĩa xưa. Mặc cho chị Hà khóc lóc, năn nỉ, ông ta vẫn một mực từ chối. Ông cho biết đất nước từ nay do người mình lèo lái, cai trị, càng dễ cho ông tung hoành. Hơn nữa, ông nói thẳng người vợ trẻ hiện nay của ông giúp đỡ ông rất nhiều trong việc làm ăn. Ông không thể bỏ được. Ông chỉ cần trái ý, bố vợ ông sẽ không để ông yên, vì ông ta cũng là một trùm buôn lậu cỡ gộc, có tay chân đệ tử khắp nơi, ông không thể trốn tránh đi đâu cho thoát. Mà vợ ông lại là con gái cưng của ông trùm người Thái gốc Việt này.
Hy vọng, tính toán không thành, về sau chị Hà đâm chán đời, rồi theo chúng bạn rủ rê vào nghề đồng bóng. Chị bán căn nhà Nê để lại, kiếm một miếng đất xây một ngôi đền, thờ thánh, thờ mẫu gì đó. Và, tôi nghe nói chị rất nổi tiếng và giàu có trong giới đồng cốt ở Sài Gòn.
Về phần tôi, Nê cũng cho tôi một số tiền, tôi về quê mua thêm cho mẹ tôi mấy mẫu ruộng. Mẹ tôi tuy rất buồn khi tôi phải đi xa, nhưng vốn quê mùa chất phác, mẹ tôi cũng giống như hầu hết những người đàn bà Á Đông khác, có quan niệm con gái lấy chồng thì phải theo chồng. Nên bà không giữ chân tôi.