Chị Liễu phân công cho tôi ngoài giữ két, thu tiền. Còn chị chịu trách nhiệm chung. Trong khi tôi chỉ phải làm có mỗi việc thu tiền, thối lại tiền mà còn làm sai lung tung, thì chị Liễu điều hành đâu ra đấy. Tiếng Anh của chị nói cũng rất lưu lốt, rõ ràng như là một bà chủ đã từng lâu năm trong nghề. Thấy tôi lúng túng khổ sở, có khi thối lộn tiền, thay vì chỉ phải thối lại mười đồng, không hiểu loay hoay làm sao, tôi trả lại cả trăm, chị Liễu lại phải nhảy vào phụ giúp tôi. Với ba tháng học tiếng Anh khóa cấp tốc, chẳng mang lại bổ ích cho tôi một chút nào. Thế mới biết, có học hành cũng có hơn. Như chị Liễu, hồi nhỏ được học tiếng Pháp, và mấy năm tiếng Anh rồi, nên giờ chị học thêm tiếng Anh nữa rất nhanh, chứ không như tôi. Cuối cùng, chị phải chọn một cô trong đám gái chạy bàn, một người lanh lẹ nói thạo tiếng Anh phụ với tôi.
Công việc làm ăn tưởng như vậy là ê? xuôi, nhưng thực ra không phải vậy. Quán bắt đầu đông vui là chúng tôi bị nhòm ngó. Những tay anh chị bắt đầu xuất hiện đòi đóng hụi, nghĩa là phải nộp cho chúng một khoản tiền, chúng mới để yên cho làm ăn.
Các anh chàng lính Mỹ tuy to con lớn xác, nhưng rất ngại những chuyện lộn xộn làm phiền đến họ, do dân dao búa cố tình tạo ra, nếu như chủ tiệm không biết điều, chịu nộp tiền do chúng đòi hỏi. Riêng quán của tôi và chị Liễu mới mở, nên được đặc cách nộp một khoản tiền nhỏ, và theo họ, để bù vào chỗ thiệt thòi do khoản tiền thu vào không đúng ý, họ đòi đóng thuế người.
Như tên gọi, đóng thuế người là khi tên trùm muốn ngủ với một em nào làm việc trong quán, thì ngày đó chị chủ phải cho em nghỉ việc, nhưng vẫn phải trả lương để em đi với hắn. Cũng may là hắn chỉ đòi mấy em thuộc loại nhân viên, còn lên hạng chủ như tôi và chị Liễu, hắn không đòi tới. Chứ nếu không, tôi cũng không biết phải tính sao. Vì thú thực trông bề ngoài hắn cũng không có vẻ dân dao búa đứng bến mà tôi vẫn thường thấy hồi nhỏ nơi bến xe ở thị xã quê tôi, nhưng tôi không làm sao có cảm tình với hắn được.
Quán hoạt động được mấy năm, thì một buổi chiều vừa dứt cơn mưa, tôi thấy một người Mỹ đen đẩy cửa bước vào. Hắn cao lớn, và khá đẹp trai. Phải công nhận là hắn đẹp trai. Hơn hẳn mấy người cùng một màu da với hắn. Và, cũng còn hơn nhiều anh chàng da trắng vẫn thường tới lui quán này.
Hắn vào, kiếm một cái bàn trống ngoài xuống, gọi thức uống. Theo thói quen, một hai em trong quán đến ngồi với hắn để gạ uống Sài Gòn tea. Hắn cũng mời họ uống, nhưng chỉ thế thôi. Hắn rất ít nói. Đặc biệt hắn không tìm cách ôm ấp, hơn hít mấy em, như hầu hết những anh chàng G.O. vẫn vào đây.
Hắn nhìn chị Liễu :
– Không sao. Nếu chị Liễu có nói, tôi cũng coi như không nghe thấy.
Một cô gái chen vào hỏi :
– Anh không phải là Mỹ lai Việt, sao nói tiếng Việt rành quá vậy ?
Hắn cười :
– Tôi còn phân biệt được giọng nói của ba miền Bắc, Trung, Nam nữa cơ.
Cô gái buột miệng :
– Đù mẹ, lại còn thế nữa.
Hắn vẫn cười, tát nhẹ vào má cô gái :
– Chửi bậy. Con gái chửi bậy xấu lắm. Đù mẹ là tiếng chửi của miền Nam đấy nhé.
Thế là cả đám chúng tôi cười phá lên.
Lúc ra đến ngoài đường, tôi tưởng hắn sẽ gọi taxi đưa tôi đi. Nhưng không, hắn thản nhiên khoác tay tôi băng qua phía bên kia đường, đến bên một chiếc Peugeot 404 đậu dưới một tàng cây. Tôi hỏi :
– Mới mua xe hả ?
Nghe tôi hỏi, hắn chỉ cười. Khi đã ngồi yên trong xe, tôi mới nói :
– Chúng mình quen nhau. Vậy mà chưa biết tên của nhau, thiệt là kỳ.
Hắn nhìn tôi :
– Tê? cô, tôi biết từ lâu rồi, cô Lan ạ Còn tôi là John.
Thì ra hắn đã nghe, đã biết nhiều điều, nhưng không nói ra nên tất cả mọi người trong quán đều nghĩ rằng hắn cũng như những người lính khác đến quán uống, bốc hốt, có khi rủ gái đi làm tình, nhưng cả hai bên đều không biết gì về nhau. Hoặc nhiều lắm là một tên gọi. John vừa lái xe, vừa bảo tôi :
– Tôi đưa cô về nhà thay áo. Chứ ai lại mặc áo Pull quần Jean mà đi nhảy, phải không ?
Tôi cười :
– Anh cẩn thận nhỉ.
– Đấy là theo phong tục của nước cô. Chứ còn ở bên Mỹ ăn mặc như thế, đi nhảy cũng được. Nước cô ảnh hưởng văn hóa và nếp sống của người Pháp mà.
Tôi hỏi John :
– Sao tôi nghe nói bên nước anh vào tiệm mặc đồ lớn mà không có cà vạt, họ cũng không cho vào.
– Đúng. Đó là những tiệm lớn. Còn những tiệm thường, ai muốn mặc sao cũng được, không bắt buộc.
Tôi hỏi đùa :
– Thế hôm nay anh mời tôi đi tiệm lớn hay tiệm thường ở Sài Gòn đây ?
– Tùy cô. Cô muốn đi nhảy ở đâu ?
Tôi không trả lời thẳng vào câu hỏi của John, mà bảo anh ta :
– Anh đợi Lan thay quần áo xong rồi tính.
Khi vào tới nhà, tôi bảo John :
– Trong tủ lạnh có bia đấy. Rượu mạnh trong tủ rượu.
– OK !
Tôi lấy quần áo vào phòng tắm. Từ ngày chung vốn với chị Liễu mở Bar, chúng tôi đã mua được căn nhà ở đường Yên Đổ, phía gần ngã tư Yên Đổ – Trương Minh Giảng. Nhà có sân quần vợt và bể bơi. Bể bơi thì tôi và chị Liễu thỉnh thoảng còn dùng đến. Chứ sân quần vợt chỉ để cho đẹp. Vì, khi mua căn nhà, nó đã có sẵn.
John có vẻ thích cái sân quần vợt này lắm. Anh ta cứ tiếc là nhà có sân mà bỏ hoang uổng vô cùng.
Lúc tôi tắm gần xong, tôi chợt có một ý nghĩ. Và, tôi quyết định thực hiện ý nghĩ ấy. Do đó, ở phòng tắm ra, tôi theo lối đi phía gần buồng ngủ xuống nhà dưới. Tôi bảo bà giúp việc cho bà về thăm nhà, đầu tuần sau hãy trở lại. Tự dưng được nghỉ thêm một ngày, lại được phát lương sớm, bà giúp việc cám ơn rối rít, rồi tất tả ra về ngay. Bà ta sợ trễ chuyến xe lam chót về Khánh Hội. Dù rằng tôi đã cho bà thêm tiền để bà có thể đi xích lô.
Đóng cửa cho bà giúp việc xong, tôi lại dùng lối đi phía bên hông nhà trở lên nhà trên. Lúc đi qua phòng khách, tôi mở nhạc, rồi tiến lại phía John. John vẫn đang ngồi trên salon mải mê xem một tờ báo thể thao. Nghe tiếng động, John ngửng lên. Khi thấy tôi dù đã thay bộ đồ Jean áo Pull bằng một chiếc váy mini, nhưng không trang điểm, anh nhướng mắt như muốn hỏi tôi.
Khẽ nghiêng mình trước mặt John, tôi nói :
– Tôi đã xong, xin mời anh bản này.