Tôi đến cạnh Tuyết, đặt tay lên vai nó. Tuyết thu người nhỏ lại, sợ hãi. Tôi nói: “Nào bây giờ Tuyết kể anh nghe em đã thấy những gì?”Tuyết ngập ngừng một chút rồi lại rơm rớm nước mắt “Em chờ chỗ ngã tư đến gần mười giờ thì thấy ba anh đậu xe cách nhà em khá xa bước xuống đi bộ. Đợi ổng vào một lúc lâu em băng qua đường dùng chìa khóa riêng vào theo. Phòng khách vắng tanh chẳng có ai, em rón rén bước lên lầu, đứng trước cửa phòng mẹ, cúi nhìn qua lỗ khóa. . . ““Rồi sao nữa?” ”Thì. . . Thì. . . “Tuyết ấp úng đỏ mặt. Tôi xoay ngiêng người cố giấu nụ cười. Còn trăng với sao gì nữa. Lại những màn cụp lạc du dương mà ba đã kể cho chị Hai nghe, ba đã từng làm với chị, với mẹ. Tôi bỗng quỳ xuống chân Tuyết nắm hai bàn tay nó bóp nhè nhẹ ngước lên nhìn đắm đuối: “Tuyết ơi. . . Anh đâu có nói xạo phải không?”Tuyết rút hai bàn tay giấu ra sau lưng: ”Anh đứng dậy đi. . . . Làm sao? Anh nói đi?”Chẳng làm sao hết. Tôi nghĩ, mặc xác ba với dì Hoa, mặc xác mẹ với gã thanh niên, mặc xác em với tình thương nhì nhằng máu mủ. Tôi đang nóng ran cả người, đang mờ mắt trước tấm thân tròn trịa dậy thì. Từ ngày có tí hơi trai. Tuyết nẩy nở trông thấy. Hai gò vú đã nhô cao căng nở, vòng hông đã đẫy đà, chiếc áo dài trắng xẻ nách cao để lộ một khoảng da trắng muốt, cái quần satanh căng láng trên hai bắp đùi, vòng xilíp mini ẩn hiện. . . . Càng nhìn tôi càng thấy rạo rực, đến muốn ngộp thở. Tôi vùng đứng dậy vòng tay ôm Tuyết: “Tuyết ơi. . . Anh yêu em. “Tuyết hốt hoảng dẫy nẩy vùng ra: “Anh Tú. . . . Không. “Nhưng đầu óc tôi đã đầy ắp những cảnh tượng dục lạc. Tôi điên cuồng siết chặt vòng tay. Tôi hổn hển: “Tuyết. . . Tuyết. . . Cho anh. ““Không. . . . Không. . . Tôi la lên bây giờ. . . ““Chẳng có ai ở nhà hết, em la vô ích. ““Anh Tú. . . Buông ra. . . Trời ơi. . . Buông ra. . . “
Tuyết càng gào thét tôi càng bị kích thích. Tôi đưa tay bịt miệng nó, đẩy nó ngả xuống sàn nhà, chồm người đè lên mình nó. Hai chân Tuyết quẫy đạp cuống cuồng, hai tay cào cấu, đấm đạp loạn khắp mặt mũi tôi. Mặc. Tôi điên rồi, nứng quá rồi, phải đụ, dứt khoát phải đụ, bằng giá nào cũng phải đụ cho được. Tuyết chống cự rất quyết liệt, chiếc áo dài rách toạt một bên nách. Nhưng làm sao địch lại sức lực trai tráng của tôi. Cuối cùng cái quần của Tuyết cũng bị tôi tuột ra, hàng nút bóp của chiếc áo dài đứt bung. Tuyết trần truồng dưới thân thể tôi chỉ còn vỏn vẹn chiếc xu chiêng nhỏ mỏng manh trên ngực. Hai chân đè nghiến hai bắp đùi Tuyết, mặt áp vào mặt nó. Tôi bẻ một tay Tuyết quặp ra sau, tay kia thò xuống bóp lồn nó. Tôi bóp say sưa mạnh bạo. Tôi bóp đê mê sướng khoái. Mấy tháng rồi không được sờ lên chỗ phần thịt mềm mềm nhơn nhớt, nham nhám lông lá, tôi ngây ngất tận hưởng, dù Tuyết gào thét tuyệt vọng, dù tay còn lại của nó bấu sướt cả mặt tôi. Mặc. Tôi không thấy đau mà cũng chẳng thấy sợ. Phòng tôi đã đóng kín cửa, hơn nữa mẹ còn đang bị gã thanh niên làm cho chết ngất đến đạn đại bác rơi trên nóc chưa chắc là bà đã biết, huống hồ tiếng kêu cứu của Tuyết bây giờ thoi thóp đứt hơi. Khi tôi đút được cặc vào âm đạo Tuyết thì nó đã rã rời, kiệt lực đến độ không còn biết đau. Đây là lần thứ 2 tôi đụ nó.
Với một đứa con gái còn trinh theo kinh nghiệm sau này tôi biết, thì ít nhất phải đụ vài ba lần cái đau mới hết, mà cũng phải nương nhẹ kích thích nữa cơ, chứ mạnh bạo như tôi đang làm, cộng thêm sự sợ hãi khiến nước nhờn không rỉ ra thì đau đớn là cái chắc. Tôi đụ, cặc tôi vào ra liên tục, thật nhanh, thật mạnh. Tôi nứng quá nên không còn đầu óc để thực hiện những bài bản học lóm được của gã thanh niên, mà thực hiện làm gì. Tuyết nào có “hợp tác “với tôi? Tôi đụ và ra khá sớm. Nằm trên bụng Tuyết một lát, tôi chống tay ngồi dậy. Cơn sướng khoái đã rút dần, tôi dần dần “hồi tỉnh”cúi nhìn xuống Tuyết, lòng tôi chợt dâng lên một cảm giác bẽ bàng. Mình tàn nhẫn quá, súc sinh quá. Sao mình có thể điên cuồng đến như vậy nhỉ? Càng tự chất vấn mình tôi càng tội nghiệp Tuyết. Tôi đưa tay cầm bàn tay nó bóp nhè nhẹ. Tuyết rút nhanh tay ra, cố gắng ngồi dậy, bò đến góc phòng, nó dựa lưng vào tường kéo chiếc quần lại vừa mặc vừa khóc nghẹn. Tôi đứng lên, rót một ly nước mang đến cho Tuyết. “Em uống đi. ““Xê ra. “Tuyết tức giận hất ly nước rơi xuống nền nhà vở tan. Tuyết tha lỗi cho anh, bởi anh yêu em quá. ““Yêu! Anh là một thằng súc sinh, khốn nạn, anh biết không?”“Biết! anh anh có lỗi rất nhiều với em. “Tuyết lại khóc ngất: “Gia đình mình như thế, anh không lo, còn nở nào. . .?” Nó nói không hết câu, tiếng khóc dâng lên chận nghẹn. Tuyết làm tôi cũng mủi lòng, tự nhiên nước mắt tôi cũng trào ra, rồi tôi gục mặc vào hai đùi nó khóc ngon lành: “Anh khốn nạn thật, súc sinh thật, anh không phải là người, em tha lỗi cho anh. “Tôi khóc càng lúc càng to, càng nghẹn ngào. Trong thâm tâm tôi rất ngạc nhiên làm sao mình có thể khóc một cách tự nhiên dễ dàng như vậy? Tuy Tuyết làm tôi xúc động thật nhưng cảm giác đó chỉ thoáng qua, chưa đủ để tạo thành một tiếng thở dài huống chi là tiếng khóc. Vậy mà tôi đã khóc ngon lành. lạ lùng không? Tôi chợt khám phá ra: ngoài lòng dâm ngùn ngụt tôi còn có thêm một khả năng tuyệt vời không kém, khả năng đóng kịch! Phải, tôi đang đóng kịch, tôi đóng hay ho đến nỗi, Tuyết ban đầu có lẽ hơi ngẩn ngơ, đến một lúc nó bị tiếng khóc của tôi mê hoặc, tôi linh cảm chuyến này mình sẽ thắng lớn. Quả nhiên, Tuyết e dè đặt bàn tay lên đầu tôi, nó nói, giọng vẫn run run nghèn nghẹn: “Anh hối hận lắm phải không?”Tôi sướng quá. Cá cắn câu rồi. Cố giấu khuôn mặt rạng rỡ của mình vào 2 bắp đùi nó, tôi gật lia lịa: “Tuyết ơi, Tuyết chửi anh nữa đi, giết cũng được. . . Anh đau lòng quá chịu không thấu. “Tuyết thở dài: “Em không hiểu nổi anh. ““Tại vì anh yêu em, anh yêu em điên cuồng. ““Mình là bà con anh biết chứ?”“Anh biết, nhưng con tim (chứ không phải con cặc à?) anh không chấp nhận điều đó. Vả lại xét cho cùng mình anh em bạn dì cũng không huyết thống gì cho lắm. Tuyết ơi. . . . Anh yêu em. “Tôi tiếp tục dụ Tuyết vừa dụ vừa khóc, vừa tự sĩ vả mình thậm tệ. Tôi biết con gái mới lớn như Tuyết, lại sinh ra trong một gia đình giàu có, chẳng có chút xíu kinh nghiệm cuộc đời, làm sao hiểu nổi cái gian tà của thằng con trai sớm khôn lõi như tôi.
Vì vậy, chỉ nửa giờ sau, Tôi lại đưa nó vào giường, lại vuốt ve mơn trớn, lại rót vào tai nó những lời đường mật. Tôi nói sẽ cố gắng tìm cách để cứu mẹ nó và ba tôi ra khỏi tội lỗi, sẽ. . sẽ. . . hàng trăm cái sẽ. . . Và rồi, một cách rất chậm, tôi đưa nó dần dần thoát khỏi tình trạng thụ động, “Hợp tác “với tôi để khám phá cái thú vui tuyệt vời củ trò chơi thân xác. Đến một lúc, Tuyết dạng chân cho tôi tuột quần lúc nào nó cũng chẳng hay. Tôi bò xuống áp mặt vào lồn nó. Mùi lồn con gái thơm ngai ngái. Tôi dùng tay nhẹ nhàng vạch hai mép lồn đỏ au chúm chím như một nụ cười mỉm chi và đưa lưỡi vào. Tôi liếm mạnh mép lồn, liếm quanh hậu môn, liếm trên mồng dóc. Tôi liếm say đắm, ngon lành. Tuyết nằm im, nó không mở miệng nói một lời nào, nhưng nhìn mặt mày nó đờ đẫn thế kia, tôi biết nó đang sướng lắm. Tôi nhớ lại những thủ thuật, khẩu thuật của gã thanh niên liền đem ra áp dụng. Rời lồn tôi đưa lưỡi chu du khắp thân thể nó, lưỡi bò dần lên bụng xoáy vào lỗ rốn, lưỡi trèo qua qua hai vú, vờn quanh 2 núm nhọn, lưỡi xuống nách, lên vai, ra sau gáy, thọt vào lỗ nhỉ, lưỡi lại bò về vị trí âm hộ, rồi 2 bắp vế, đầu gối, ống quyển, và cuối cùng là những ngón chân, lòng bàn chân. . . Cứ thế bằng ngón lưỡi điêu luyện, tôi khiến Tuyết quằn quại, tôi buộc Tuyết phải mở miệng. Nó không thể im lặng được nữa, hơi thở nó gấp rút dồn dập, tiếng rên thật nhỏ phát ra hổn hển: ”Anh. . . Anh. . . . Anh. . . “Tôi vờn Tuyết thêm một5 phút nữa cho đến lúc tôi biết nó đã sượng cứng trong đê mê, tôi mới gác chân nó lên vai và nhẹ nhàng thúc cặc vào lồn đã ướt nhèm nhẹp nước nhờn. Nó hơi xoay người, ngại đau, nhưng tôi đã nhỏ nhẹ: “Em để yên, đừng quẫy, anh không làm em đau đâu. “Qui đầu đã vào hết bên trong. Tuyết há miệng ra, chờ đợi diễn biến tiếp theo. Tôi hiểu tâm lý của nó hiện tại, vừa thích vừa sợ. Thích lắng nghe cảm giác khoái lạc và sợ đau. Tôi để qui đầu nằm yên tại chổ, cúi xuống bú hai vú Tuyết, vòng tay ra sau ấn trên xương khu nó cùng nhè nhẹ vuốt lên bằng ngón tay y chang bài bản của gã thanh niên.
Quả nhiên hiệu quả ngay. Tuyết rùng mình, nó rên lên một tiếng khoái lạc, rồi nẩy cao âm hộ, tôi xoáy xoáy mông đít đẩy qui đầu vào sâu thêm một đoạn. Cứ thế vừa xoa vừa bú vú liếm nách liếm ót, tôi đưa hết con cặc vào sâu trong lồn nó, rồi lại từ từ rút ra đến tận mép lồn, trở về động tác đầu tiên. . . . Tôi lặp lại nhiều lần như thế, cho đến khi con cặc vào ra trong lòng âm đạo trơn tru dễ dàng, mới bắt đầu thực hiện giai đoạn hai, nghĩa là giai đoạn rút ra chậm đóng vào nhanh và đóng bốn phương tám hướng cộng với ngón trỏ trên mọi huyệt đạo nhạy cảm. Tuyết đã chết đi sống lại 4 – 5 lần, cuối cùng chịu không nổi nó phải kêu lêu: “Anh ơi. . . em sướng quá. . . Em chết anh ơi. . . ”
Từ lần đó cứ vài ngày tôi lại đến chở Tuyết về nhà mình. Khi đã biết mùi nhục dục, Tuyết không còn băn khoăn bứt rứt về chuyện giữa ba tôi và mẹ nó nữa. Lạc thú gôi chăn làm mờ tất cả mọi biến cố khác. Tuyết ít hỏi tôi dần cái câu hỏi:. . . . Chán chết! hay “Làm sao anh?”Bây giờ thì Tuyết thiện nghệ không kém bất cứ một người đàn bà dày dạn kinh nghiệm nào. Thân thể nó cũng nẩy nở trọn vẹn. Hai vú vừa to vừa cứng, mu lồn, lông tuy chưa mọc dài và đen nhưng trông mướt rượt rất mát mắt. Tôi dạy nó bú cặc, bú dái, liếm hậu môn, tôi còn dạy nó chơi bằng cặc giả – con cặc nhựa mà tôi vẫn “mượn đỡ “của ba – Tuyết thích lắm. Một lúc mà chơi được cả hai miệng trên dưới thì còn gì thích bằng. Hai đứa đi lại đến tháng thứ ba thì mẹ tôi biết. Bao lâu nay tôi cố tình giấu bà, chỉ đón Tuyết trong lúc bà du dương với gã thanh niên. Nhưng hắn vừa lên đường ra hành quân, mẹ không còn “đồ chơi”nên luôn lôn có mặt trong nhà. Mấy lần đợi bà vào trong là tôi dẫn Tuyết đột nhập, nhưng rồi cũng phải đến lúc bà bắt gặp. Tôi đã tiên đoán điều đó và chuẩn bị ứng phó. Mẹ đợi tôi đưa Tuyết ra về xong. Bà gọi tôi vào phòng khách nói: “Tú, chuyện của con và Tuyết không thể tiếp tục được đâu, hai đứa nhỏ quá, nhỡ bầu bì thì phiền lắm, hơn nữa đâu có loạn luân vậy được. ““Con thương Tuyết. “Mẹ tôi nhếch môi cười mỉa:”Thương, thôi đi con, mẹ biết quá mà con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, máu huyết của ổng đang chảy trong người con. không có đàn bà chịu sao thấu. Đồ dâm tà!”Bỗng nhiên tôi thấy giận mẹ quá. Tôi vọt miệng: “Con giống ba, giống cả mẹ nữa đấy. “Bà trừng mắt nhìn tôi, có lẽ bà tưởng tôi chưa biết chuyện của bà. “Tú. . . Mầy nói gì thế?”“Con nói con giống mẹ. ““Đồ mất dạy. “Tôi thấy đã đến lúc công khai vấn đề, nếu không thì phiền phức mỗi lần đón Tuyết về đây. “Chuyện trong nhà kho ba tháng nay con biết hết rồi. “Mặt mẹ tôi đột nhiên đổi sắc sang trắng nhợt. Bà nghẹn họng không biết phải đối đáp ra sao. Để giúp bà thoát khỏi tình trạng bẽ bàng, tôi đứng dậy bước ra ngoài, lên lầu, sau khi đã ném cho mẹ một điều kiện trao đổi:”Con sẽ giữ kín chuyện mẹ không nói cho ba hay, đổi lại mẹ để con toàn quyền tự do với Tuyết. “Từ hôm đó tôi tránh mặt bà và ngược lại bà cũng tránh mặt tôi.