Con nhỏ nằm ngửa, ngước mặt nhìn tôi, nhìn tấm thân trần truồng của tôi. Chắc hẳn con nhỏ cũng không thể không xúc động. Tôi bước vào tuổi thanh niên, từ thể chất đến tâm hồn đã phát triển toàn vẹn, lại được trời ban cho một sức khỏe hơn người và bộ “đồ nghề”ngoại hạng đi kèm với công phu tập luyện kiên trì, tôi biết chắc, đối với bọn đàn bà con gái, sự quyến rũ từ tôi toát ra mãnh liệt không kém một nhan sắc của tuyệt thế giai nhân đối với các đấng mày râu.
Con nhỏ chợt với tay cầm dương vật tôi kéo lại gần. Nó say sưa nhìn ngắm xoắn xuýt trong lòng bàn tay một lúc rồi ngóc đầu lên, há miệng ngậm mút. Tôi cũng cúi xuống bành hai mép lồn đỏ au ra thè lưỡi rà quanh rồi thọc sâu vào lỗ lồn. Chúng tôi say sưa bú nhau, quên hết trời trăng.
– Anh ơi. Đụ em đi.
Con nhỏ chợt nhả cặc tôi ra, nói như rên. Tôi bảo nó lật úp lại, chồm hổm để tôi đụ theo kiểu chó. Nước nhờn từ âm đạo không ngớt tuôn trào dầm dề, nhỏ giọt ướt đẫm một khoảng “ra”. Nó há miệng ngoạm chặt một góc chiếc gối ôm, mắt trắng dã, hai bàn tay bấu xuống mặt nệm run bần bật. Tôi thấy lồn nó co thắt liên tục, tôi sướng quá càng đụ mạnh. Hết sấp rồi ngữa, hết ngữa đến nghiêng, hết nghiêng đến ngang dọc, ngược xuôi. Rồi tôi kéo con nhỏ ra mép giường nắm hai chân banh rộng háng nó ra, đẩy lên cho lồn mở rộng và đứng trên nền gạch hoa đóng dồn dập dương vật dài ngoằng, cứng hơn thép nguội vào tận đáy tử cung. . . .
Con nhỏ bỗng hét tướng:
– Anh. . . Anh. . . Anh. . .
Rồi đạp bắn tôi ra xa, dẫy đành đạch, chân tay co duỗi bắt chuồn chuồn như bị cắt cổ, một dòng nước trắng sền sệt ứa ra từ âm đạo, chảy xuống hai bên háng thấm ướt mặt nệm. Tôi chưa từng thấy một đứa con gái nào phản ứng dữ dội như thế khi đạt khoái lạc tuyệt đỉnh. Nó làm tôi hơi có hơi bất ngờ, lo sợ lúc đầu.
Con nhỏ dẫy một hồi, rồi dịu dần. Nó nhìn con cặc tôi vẫn còn cứng ngắc, vừa thở hổn hển vừa nói lắp bắp:
– Anh. . . Anh. . . Vẫn chưa ra?
– Chưa, anh muốn đụ đến tối.
– Trời! làm sao em chịu thấu.
– Nhưng, có thích không?
– Thích lắm, em thích đến chết đi được, em không ngờ. . . Biết vậy em đâu để mất cơ hội từ bao lâu ngày nay. . .
– Nữa nhé?
– Cho em nghĩ một lát, anh làm em chết ngất. Gần anh một lần mất sức bằng leo qua mấy ngọn đồi.
Tôi cười, ngả người nằm xuống cạnh con nhỏ. Nó vòng tay ôm ngang hông tôi, chân gác lên bụng tôi, nhắm mắt. Tôi hiểu nó đang vừa nghĩ mệt vừa hồi tưởng lại trận “thư hùng”tiếp tục tận hưởng chút khoái lạc còn rơi rớt trước khi cùng tôi bày cuộc mới.
Tôi cũng hiễu chỉ một lần “biễu diễn”này con nhỏ sẽ xem tôi như một thần tượng, một người hùng. Tôi cảm thấy rất thỏa mản, dù chẳng mặc cảm gì với cái chữ “vú em”mà con nhỏ nói lúc nãy, nhưng dù sao tôi cũng thấy ít nhiều bị xúc phạm. Bây giờ, chẳng những tôi rửa được “mối hận”đó mà còn làm cho con nhỏ hết dám coi thường. Bắt đầu từ bây giờ, con nhỏ, cũng như mẹ và thằng anh lại cái đã trở thành nô lệ của tôi.
Thế là cả ba mẹ con tôi đều “chấm”đủ.
Bích sau bốn năm tiếng đồng hồ bị tôi “giết”cả chục lần, bám theo tôi như sam.
Gã sĩ quan tên Kha dĩ nhiên bị nó cho “về vườn”không thương tiếc.
Nhưng phải làm thế nào để có một “thời dụng biểu”hợp lý hầu đụ được cả ba đều đặn? Tôi không muốn cho bà Tướng và thằng lại cái rõ mối quan hệ giữa tôi với con nhỏ. Đồng thời cũng không thể để con nhỏ biết tôi đã cùng một lúc xài cả ba mẹ con.
Tôi nói với bà Tướng:
– Chị ơi, em muốn học Tây Ban Cầm, đã ghi danh nhạc sĩ Lê Minh ở đường Huỳnh Thúc Kháng.
– Tú thích chơi Tây Ban Cầm lắm à?
– Thích nhất trên đời.
– Ừ thì học, nhưng từ mấy giờ đến mấy giờ?
– Tám giờ sáng đến bốn giờ chiều.
– Trời đất, học gì lắm thế?
– Tú muốn học nhanh. Tính Tú chị biết mà.
Thằng Toàn vội vàng hùa theo:
– Em học với anh.
Bỏ mẹ! Thằng lại cái chơi trò kỳ đà cản mũi. Tôi lắc đầu:
– Không được, Toàn bám riết theo anh, thiên hạ thấy kỳ lắm.
– Kỳ gì cũng mặc, em chẳng quan tâm.
– Em thì không sao, nhưng thiên hạ sẽ nói. Danh tiếng của ba mẹ em sẽ bị tổn hại.
– Em không làm gì sao họ biết được.
– Em không nghe câu “cây kim dấu mãi cũng lòi ra”à? Chuyện em thích con trai thì chỉ có anh và ba mẹ em biết, và chuyện chúng mình ít người biết càng tốt, chứ lộ liễu quá không được đâu.
Thằng lại cái mặt mày ỉu xìu. Tôi phải vuốt ve an ủi nó một hồi nó mới chịu nghe.
Sau đó tôi gặp Bích:
– Em à, anh không muốn trong nhà biết chuyện chúng mình. Anh sẽ giả vờ đi học Tây Ban Cầm, từ tám giờ sáng đến bốn giờ chiều. Em cũng xin mẹ học một môn gì đó, cắm hoa hay gia chánh gì đó. Sau đó hai đứa mình tìm thuê một căn nhà nhỏ ngoài ngoại ô, tha hồ làm tình với nhau.
– Thành phố này nhỏ bằng cái móng tay, ai cũng biết em. Thuê nhà bên ngoài đâu có được.
Tôi suy nghĩ một lát. Sở dĩ tôi muống biệt tích từ sáng đến chiều là để du hí riêng với Bích, khỏi sợ thằng lại cái quấy rầy. Bây giờ đã có lý do vắng mặt thì chuyện thuê nhà bên ngoài hay chui vào phòng cũng vậy thôi. Tôi nói:
– Thôi thế này, em cứ xin đi học, hai đứa ra khỏi nhà, hứng, đi chơi lòng vòng, xi nê, tắm biển, ăn nhậu. . . Không hứng, một lát mình bò về, nhà này rộng như cái lâu đài Trung cổ, chẳng ai bắt gặp đâu. Mình mua thức ăn chui vào phòng hú hí có đưọc không?
Con nhỏ có vẻ thích cái trò thậm thụt ra điều bí mật này lắm, nó gật đầu lia lịa biểu đồng tình.
Từ hôm đó, ban ngày tôi với con nhỏ “quần”nhau mệt nghỉ. Ban đêm, là thời gian dành cho bà Tướng và thằng lại cái. Đôi lần con nhỏ thắc mắc sao không cho nó ngủ qua đêm với tôi, tôi phải làm mặt nghiêm bảo phải học cho tới một – 2 giờ sáng, sau đó còn nghĩ để dưỡng sức. Con nhỏ ngạc nhiên:
– Anh học à? Vậy anh học gì vậy sao ban ngày anh không học để thức đêm thức hôm chi cho khổ vậy?
– Thì giờ ban ngày anh dành cho em chứ. Để chừng nào em vào lại Sài-gòn, anh sẽ học lại bình thường.
Lý lẽ của tôi không vững tí nào, nhưng con nhỏ cũng chẳng thèm để ý. Nó bây giờ chỉ cần một thứ duy nhất là cái giống của tôi. Vả, ngày nào tôi cũng làm nó sướng ngất bao nhiêu tiếng đồng hồ, chết đi sống lại cả chục lần, đêm xuống nó mệt phờ, ngả lưng xuống nệm là ngủ ngay, chẳng còn đòi hỏi thêm được nữa. Tôi yên trí sống theo thế chân vạc này một cách hân hoan, chưa kể thỉnh thoảng còn xé lẻ trở về tìm người đàn bà và những chị khách do bà ta giới thiệu, cốt đổi món và duy trì đường dây ong bướm. Tôi lo xa như vậy cũng hợp lý, bởi lẽ, ai mà biết được những gì sẽ xảy ra trong tương lai. Cả ba mẹ con trong nhà này hiện tại đang cần tôi, tuy nhiên, xét đến cùng tôi cũng chĩ là đĩ đực, đến một lúc nào đó tôi cũng phải ra đi chứ.
(Hết truyện 18+ cực đỉnh tại Ditnhau18.com)