VN88 VN88

Chị điên dại vì địt sướng nhất cặc em quá to

Vừa đi tôi vừa hỏi lão: “Chuyện xảy ra từ bao giờ “”Dạ, khoảng nửa tháng ““Bác kể tôi nghe đầu đuôi đi ““Dạ, hôm đầu tiên thằng Khang định lên thăm ông chủ, nhưng ổng vắng nhà. Mợ tiếp hắn. Chẳng hiểu 2 người làm sao mà 2 ngày sau mợ xuống đây cho tôi 4 nghìn, nói mỗi lần thằng Khang tới mợ sẽ sử dụng nhà kho để hắn giúp một số công việc riêng. Tôi nghe vậy, để bụng, chớ đâu có ngờ ““Mẹ tôi với anh ấy. . . mấy lần rồi?”Lão bộc gãi tai: “Dạ. . . Tôi thiệt không nhớ. Thằng Khang kỳ này dưỡng quân dài ngày, nghe đâu hết mùa mưa. Bữa nào nó cũng tới. ““Nghĩa là ngày nào mẹ tôi cũng xuống đây?”“Cũng có khi không vì thầy ở nhà. ““Ba tôi không biết chứ?”Lão lắc đầu: “Làm gì, cậu Hai. Ổng mà biết, tôi chắc phải nhảy vô hòm. ““Tốt, đừng nói với ai chuyện này với bất cứ ai nhé. ““Dạ. . Cậu không dặn tôi cũng hiểu. “Tôi trở về phòng. Chợt nhớ mấy tuần gần đây mặt mày mẹ bỗng tươi tỉnh hẳn ra. Bà đã chịu ra khỏi phòng hỏi han chuyện học hành của tôi. Bà còn hứa cuối tháng sẽ đổi cho tôi chiếc xe mới. Thì ra âm dương điều hòa có khác. Đúng như lão bộc nói, gã thanh niên nghỉ dưỡng quân khá lâu. Gần một tháng từ ngày tôi nhìn thấy 2 người ân ái bên trong lỗ khóa, hắn đến với mẹ thường xuyên. Vô hình chung tôi và lão bộc trở thành 2 tên gác cửa. Mẹ càng lúc càng bị gã thanh niên hớp hết hồn vía. Bà mê hắn như một tín đồ cuồng tín mê tôn giáo của mình, và phục vụ hắn như mô? tôi tớ trung thành phục vụ chủ. Nếu nói theo ngôn ngữ kiếm hiệp thì công lực hắn có lẽ đã đến mức thượng thừa, hắn đáp ứng một cách trọn vẹn những đòi hỏi của mẹ. Lúc đầu tôi nghĩ, mẹ đến với hắn nhằm mục đích trả thù ba. Nhưng dần dà qua chung đụng xác thịt, mẹ mới khám phá ra đâu chỉ có ba. đàn ông lắm kẻ còn tuyệt vời gấp bội.

Một lần hắn hỏi mẹ: “Khang làm chị sướng bằng ông chủ không?”Mẹ vừa vuốt ve con cặc hắn vừa bĩu môi: “Lão già đó mà làm gì. Chỉ nhờ ngoại khoa không à. ““Ngoại khoa cũng đã vậy. ““Nhưng cái chính mà yếu xìu thì coi như vất đi. “Tôi thấy mẹ bất công. Tuy ba không bằng gã thanh niên thật nhưng “yếu xìu “như mẹ nói thì oan quá. Tôi nhớ cái lần đầu tiên nhìn trộm hai người quần nhau, mẹ cũng chết lên chết xuống vậy, và theo lời chị Hai thì ba rất có nhiều ngón nghề, dâm đãng như chị Hai còn nghiền ba như nghiền thuốc phiện nữa là mẹ. Gã thanh niên đưa tay búng búng đầu vú mẹ nghịch ngợm: “Hôm trước Khang thấy ổng đi với bà nào trông giống chị lắm ““À. . . Con em gái khốn nạn của chị đấy. Lúc trước chị buồn lắm nhưng bây giờ thì hết rồi, còn mong lão già nghiện nặng con nhỏ như chị đang nghiền Khang. ““Nghiền thật không?”Mẹ chồm lên hôn say đắm đôi môi hắn. Giọng mẹ thiết tha: “Còn phải hỏi, Khang mà bỏ chị, chắc chị chết. . . Anh ơi. Anh gọi em bằng em đi. ““Khang nhỏ hơn chị cả con giáp. ““Đâu cần tuổi tác. . . Anh. . . Gọi đi. ““Ừ. . . Em ơi. . . ““Em đây. . . Anh ơi. . . Đụ em. . . Em thèm. “Mới xong đấy thôi. ““Nữa anh ơi. . . Anh đụ sướng, em không biết chán ước gì anh với em sống mãi cạnh nhau, để mỗi lần thức giấc dơ tay ra là đã có anh. . . Anh ơi. . . Em yêu anh. . . Đụ em đi. . .”

Gã thanh niên lại đè mẹ ra, họ lại giao hoan cuồng loạn. Hắn chơi mạnh thật, chơi dai sức thật. Hắn còn biết cách “bế tinh “muốn ra lúc nào thì ra. Mẹ chết mê chết mệt hắn cũng là điều hợp lý. Tôi mong muốn cũng có được con cặc to và dai sức như hắn. Tôi nghĩ năm nay mình mới một7 tuổi vật chất dư thừa sung túc, thì đến khi tôi bằng tuổi hắn thì chưa chắc ai đã lớn hơn ai và ai mạnh hơn ai. Mấy tháng trời “chay tịnh”tôi thật vô cùng khổ sở. Tôi thủ dâm liên miên, đến nỗi nhiều buổi sáng thức dậy chân tay rã rời nhấc không muốn nổi. Phải tìm nhanh một cái lỗ, nếu không tôi trở thành một “Ngọa triều “chứ chẳng chơi. Tán gái? Nếu chịu kiên nhẫn một chút kể cũng không khó. Trông bề ngoài tôi thuộc loại đẹp trai, sáng sủa, lại con nhà giàu, tán, làm gì không dính một hai em. Nhưng khổ nỗi tôi đâu thể tán những em lớn hơn, mà bằng trang lứa hoặc nhỏ thua thì. . . Chán như cơm nếp! Em nào cũng ngờ nghệch lãng mạn kiểu mực tím đề thơ, ép hoa, ép bướm, chép lưu bút ngày xanh. Mới đụng đến bàn tay đã đỏ mặt tía tai đem ông bà già ra làm lá chắn. Tôi đâu cần loại tình ái “Tự lực văn đoàn”đó. Yêu đương theo quan niệm của tôi phải đi kèm với cái giường, với sự cọ xát giữa hai bộ phận sinh dục, phải lênh láng dâm thủy, phải tung tóe tinh trùng, phải rên siết cao độ cào cấu, phải nấc nghẹn giật nẩy. Bọn con gái mới lớn thuộc nòi nhà lành coi như chẳng đủ tiêu chuẩn, tán làm gì thêm phí thì giờ. Chỉ có một loại hợp với tôi là những em đã rách, những em nửa đường gãy gánh, những mợ sồn sồn thèm của chua. Tìm loại đó ở đâu bây giờ? Tôi e mình phải lớn thêm vài tuổi như gã thanh niên, mới mong có điều kiện thuận lợi để thi thố tài năng. Quả là một ước mơ: Chở bao nhiêu “ghệ”thuyền không khẳm Chơi mấy trăm em “củ”chẳng tà. Tôi suy nghĩ muốn bể đầu, cuối cùng đành quay trở về với “Cây nhà lá vườn”Tuyết.

Chỉ có Tuyết là tương đối dễ đụ nhất. Nhưng đụ bằng cách nào đây? Từ hôm bị tôi làm cho tan nát một kiếp hoa. Tuyết lặn luôn, chẳng thấy mặt ngắn mũi dài ra làm sao, muốn đụ nó phải tìm cách gặp và bắt trúng huyệt sinh tử nào đó làm cho tê liệt từ thể xác đến tinh thần mới hòng ăn thua. Chợt nhớ con bé này thương ba hơn bất cứ người nào khác trên đời. Một tia sáng lóe lên trong đầu tôi. Phải rồi tại sao không khai thác tận tình “nhược điểm “này nhỉ? Ngay chiều hôm đó tôi đến trường Tuyết, dựng xe bên lề ngồi hút thuốc vặt chờ giờ tan học. Vừa thấy Tuyết bước ra khỏi cổng, tôi đã vội vàng phóng tới: “Tuyết lâu quá không ghé anh?”Tuyết giật mình nhìn tôi trân trối. Cô bé không ngờ tôi còn dám tìm nó. Không kịp để nó hoàn hồn tôi nói thêm: “Anh, anh nhớ em quá. ““Đừng có nói chuyện xằng bậy, tôi không muốn gặp anh, tránh ra. ““Tuyết còn giận anh à. Anh nhớ Tuyết quá mà, anh nói thật, anh, anh. . . ““Tránh ra. “Tuyết nói lớn. Nhìn vẻ mặt, tôi biết con nhỏ còn giận tôi căm gan. Tôi bèn đổi chiến thuật: “Thôi được, nếu Tuyết đã quyết liệt như thế anh cũng đành chịu. Thật ra, anh đến đây tìm tuyết một phần vì nhớ, phần nữa quan trọng hơn là mong Tuyết giúp anh giải quyết một vấn đề liên quan đến hạnh phúc bố mẹ chúng ta. Bao lâu nay anh khổ tâm quá, cứ phân vân chẳng biết có nên cho Tuyết hay không, bỡi lẽ anh biết Tuyết thương ba lắm. “Tôi nói trơn tru lưu loát một thôi một hồi. Tuyết nghe nhiều phần không hiểu nhưng cũng hỏi: “Anh còn dở trò gì nữa đây?”Thế là tôi cố làm cho khuôn mặt mình chảy dài thảm nảo, kể lại cho nó nghe chuyện của ba tôi và mẹ nó, tôi thêm mắm thêm muối cho câu chuyện thông dâm giữa ba và dì Hoa trở nên một thiên tình sử đầy hỉ nộ ái ố. Cuối cùng tôi kết luận: “Anh thương mẹ anh, anh cũng biết em thương ba em. Anh không muốn mẹ anh biết chuyện này, bà sẽ rất đau khổ. Anh chắc em cũng cùng một tâm trạng như anh. ““Mặt Tuyết mỗi lúc một trắng bệch ra.

Hai mắt nó rơm rớm: “Anh nói thật chứ. Tôi. . . Tôi không tin anh đâu. ““Em tin hay không sự thật vẫn sờ sờ ra đó. Ngày mai em cúp cua một buổi giả vờ đi học rồi quay về nhà, khoảng 9 giờ, sẽ biết ngay. “Tôi nói xong làm mặt nghiêm, chào Tuyết rồi leo lên xe phóng đi. Tôi đoán Tuyết sẽ đứng lặng người trên lề đường ít nhất một, 2 phút, choáng váng vì cú đấm tôi vừa phóng ra. Thế nào nó cũng sẽ làm theo lời tôi. Tôi cầu mong cho này mai ba làm sẽ đến ân ái với dì Hoa. Hôm sau ba vừa lái xe ra đi, tôi lập tức nhào xuống phòng khách ngồi chờ. Tôi hy vọng buổi sáng hôm nay thể nào ba cũng sẽ ghé dì Hoa. Quả nhiên, chỉ một tiếng đồng hồ sau chuông điện thoại reo tiếng Tuyết bên kia đầu dây nghẹn ngào: “Anh Tú. . . Em thấy rồi. . . “Tôi giả bộ ngây thơ: ”Em thấy cái gì?”“Thì ba anh với mẹ đụ nhau. . . “ ”À. . . À. . . Đấy, em còn bảo anh đặt điều nữa không? mà là sao em thấy?”“Em. . . Cúp cua đứng chổ ngả tư. . . Mà thôi, để gặp anh em sẽ kể. Em đang dùng diện thoại dưới phòng khách, nhỡ họ xuống bắt gặp thì khổ. Anh Tú, anh đến đón em đi. “Tôi thở phào nhẹ nhõm. Kế hoạch xem như thành công già nữa. Tôi nói Tuyết ra đầu đường đứng chờ sẽ đến ngay. Tôi đưa Tuyết về nhà mình. Suốt trên đường đi Tuyết rấm rức khóc mãi. Tôi luôn miệng dỗ dành, nói từ từ anh em mình sẽ tìm cách tính. Điều cần thiết là đừng cho mẹ tôi và ba tuyết biết. Chuyện sẽ trầm trọng không cách chi gỡ được. Tuyết hỏi tôi, giọng run run, mặt đẫm lệ: “Nhưng làm sao gỡ, tính làm sao anh? “Tôi trả lời: “Anh đang nghỉ đây, giờ thì chưa ra nhưng nghĩ từ từ sớm muộn cũng có giải pháp. ““Sớm muộn là bao giờ?” “Làm sao anh dám quả quyết là bao giờ. Anh cũng đang sốt ruột đây. “Tôi mở cổng cho Tuyết. Nghĩ, chắc chắn giờ này mẹ đang lăn lộn với gã thanh niên dưới nhà kho, tôi tha hồ làm mưa làm gió. Lòng tôi như lửa đốt. Sự thèm khát bấy lâu nung nấu, giờ nhìn thấy Tuyết mơn mởn trước mắt tôi chỉ muốn vồ lấy nhai ngấu nghiến. Nhưng tôi cố nén, vì biết sẽ không thể hấp tấp được, hư chuyện ngay. Kế hoạch sắp đặt như thế này mà xôi hỏng bỏng không thì chỉ có nước trào máu họng mà chết. Vừa đặt đít xuống salon. Tuyết lại hỏi: ”Làm thế nào anh?”“Này cô bé, chùi nước mắt nước mũi dùm anh. Nhỡ mẹ anh về thấy hỏi lý do thì phiền lắm!”Tuyết vội vàng đưa chiếc khăn mùi xoa lên chậm mắt. Tôi nói: “Lên phòng anh, mình nói chuyện. “Tuyết lắc đầu: “Nói ở đây cũng được, em không lên đâu. “Tôi biết nó đang nghĩ lại kỷ niệm cũ. Nhưng tôi dụ: “Lên đó kín đáo, chẳng ai nghe. Chuyện này càng bí mật càng tốt. Nói ở đây anh ngại quá. Bà người làm mới tò mò lắm. “Cuối cùng, có lẽ nghĩ đến sự an nguy của hạnh phúc gia đình, con bé đành nhắm mắt đánh liều theo tôi lên phòng. Tôi mừng thầm vì lại bước thêm được một bước dài trong kế hoạch. Tuyết ngồi xuống chiếc ghế hôm trước nó đã ngồi, hai tay xoắn lại đặt trong lòng.

VN88

Viết một bình luận