VN88 VN88

Chị điên dại vì địt sướng nhất cặc em quá to

Chẳng hiểu trong thời gian Liễu vắng mặt hai đứa nó sống chết thế nào.
Nỗi thắc mắc của Liễu được giải đáp ngay khi lão quản lý vừa thấy mặt nó:
– Phòng có người khác thuê rồi?
– Anh Bốn với con Như đổi chỗ rồi à?
– Đổi cái con khỉ. Vào khám Chí Hòa mà hỏi. Mày hêm lắm đó.
Liễu hoảng:
– Tại sao?
– Tống tiền, cướp của. Có vay có trả chứ
– Bố nói thật?
– Tao giỡn với mầy làm gì?
Liễu đứng chết trân. Trong túi không còn một đồng cắc, nó phải sống cách nào đây? Liễu nhìn lão quản lý cầu cứu:
– Bố cho con thuê một phòng khác.
– Tiền đâu.
– Con. . . Con trả sau.
– Thôi đi, thằng Bốn còn thiếu hai tháng chẳng lẽ tao vào Chí Hòa đòi cai ngục?
– Con trả sau mà, chỉ tối đa một tuần con thanh toán đủ mà.

Lão quản lý nhìn Liễu. Con nhỏ sau một0 ngày nằm nhà thương đã đỏ da thắm thịt trở lại. Bỗng nhiên lão động tình. Lão nheo mắt:
– Mầy hứa chắc?
– Dạ chắc.
– Được thấy mày bơ vơ tao không nỡ, nhưng. . . Tao có điều kiện.
– Bố nói đi.
Lão quản lý ngoắc nó lại gần nói:
– Thỉng thoảng tao cần mày cho tao.
Tưởng chuyện gì. Liễu bây giờ đã là một con điếm thêm lão hay thêm hàng trăm đứa khác thì cũng chẳng hơn kém gì. Nó mừng lắm, gật đầu lia lịa.
– Chưa hết tao giới thiệu khứa cho mầy, chia đôi.
– Bố ép con quá chừng, ba bảy thôi bố ơi.
– Đồ ngu, bộ tiền phòng mày không tính hả.

Lão già chèn ép bóc lột trên xương máu con người, nhưng Liễu đang kẹt cứng, đành chịu lép. Lão quản lý đưa nó lên phòng mới. Vừa mở cửa xong lão đã vồ ngay lấy nó đè ra giường. Liễu không chống cự nhưng cũng năn nỉ:
– Bố ơi con đói. Tự sáng đến giờ con chưa có cái chi bỏ vào bụng. Bố thương con thì cho con mấy chục, ăn xong con sẽ phục vụ bố tới nơi tới chốn.
Nhưng lão quản lý đang hứng, chẳng muốn mất thì giờ lôi thôi, lão đáp:
– Đụ trước ăn sau, rán thêm một chút nữa cũng chẳng chết được đâu.
Liễu thở dài nằm im. Lão quản lý cởi quần áo cho cả hai. Nhìn thân thể trần truồng tênh hênh trên mặt nệm, lão quản lý thích thú leo lên ngồi trên ngực Liễu:
– Bú cặc tao đi.

Liễu nhắm mắt lại, chưa bao giờ nó thấy tủi cực như lúc này. Trông người ngợm lão quản lý mà phát tởm. Da nhăn nheo loang lỗ lông ben, chiếc bụng chảy xệ nung núc thịt và nhất là con cặc đen như một thỏi than cứng không ra cứng mềm không ra mềm. Liễu cố dùng khẩu thuật làm cho lão hứng khởi cương lên hầu có thể đụ được kết thúc cuộc đấu cho nhanh. Nhưng nó mút mỏi miệng nhưng con cặc lão vẫn như vậy và không đủ cứng để đút vào lỗ lồn. Liễu phàn nàn:
– Bố hết xí quách rồi, thôi đi bố ơi.
Lão quản lý chẳng chịu thôi, không đụ được, lão bắt Liễu cầm con cặc thụt cho kỳ ra. Xong lão lảo đảo đứng dậy mặc lại quần áo rồi bước ra khỏi phòng sau khi ném lại cho Liễu ít tiền cho.
Từ hôm đó, mỗi tuần lão quản lý mò lên với Liễu ít nhất một lần. Có khi lão đụ được có khi không. Một bữa lão ào vào phòng, miệng bô bô hứng khởi:
– Tao có bửu bối rồi, mầy yên chí, sẽ khoái tỉ bằng thích.
Nói xong lão lôi rta một ống cao su to hơn dương vật tí đỉnh, một đầu cũng tròn vo như đầu con cặc. Liễu ngạc nhiên:
– Cái gì vậy.
Lão quản lý cười thích thú:
– Công phu lắm, tao phải vào mãi Chợ lớn đặt thổi đấy.
– Con thấy giống y chang ống nưóc. Bố xạo đặt gì mà đặt.
– Mầy ngu hết biết. Ống nước cứng như sắt, đâm vô thịt có mà chết à? Vả lại làm sao có được cái đầu cong cong như thế này? Thằng thợ chuyên trị đồ mũ trong Chợ lớn nói nó phải lựa dùng loại mũ đặc biệt không cứng quá cũng không mềm quá giống y như cặc thật. Lát nữa mày sẽ biết

Nói xong lão cởi quần cầm dương vật đút vào ống. Chỗ gốc cái ống có 2 chiếc khuy đã cài sẳn 2 sợi dây giống như dây nịt, lão vòng 2 sợi vòng quanh bụng khóa lại. Bây giờ thì Liễu hiễu lão sẽ dùng con cặc giả này để đụ. Liễu thắc mắc:
– Như thế sướng ích gì?
– Mày hay tao?
– Bố ấy chứ.
– Tao không cần. Tao muốn mày sướng. Nhìn mày sướng tao sướng lây.
Rồi lão cười hom hem:
– Tâm lý mà con!

Quả thật lão quản lý nói không sai. Với con cặc giả lão tha hồ đụ. Mệt lão bắt Liễu ngồi hoặc nằm trên. Liễu nhớ đến bọc hột é cột trên chiếc gối ôm thuở nào ở nhà gã Ba Tàu. Đây cũng là một hình thức thủ dâm, nhưng khác hơn là nó đang thủ dâm bằng người thật. Lẽ ra Liễu sẽ sướng hơn với dụng cụ rất?Khoa học kỹ thuật này? Nhưng tiếc thay từ khi làm đĩ Liễu đã mất đi khoái lạc chăn gối, họa hoằn lắm mới có một người làm nó đê mê, còn tựu chung thì nó phải chịu đựng cho xong. Chưa bao giờ Liễu thấm thía hơn câu tục ngữ “bán trôn nuôi miệng”! Tuy nhiên để lấy lòng gã quản lý. Liễu cũng giả vờ nắc nẩy, rên siết, ngoặc mồm rống từng cơn hoặc tán thán những lời tục tĩu. Lão quản lý tưởng Liễu sướng thật, lấy làm thống khoái lắm.
Từ hôm đó thay vì mỗi tuần một – 2 ngày mò lên phòng Liễu, lão rút xuống gần như ngày một.
Liễu quyết định về quê sau khi dành dụm được ít tiền.
Ngồi trên chiếc xe đò chen chật hành khách. Liễu nhớ đến ngày rời gia đình. Thấm thoát đã trên 4 năm, Liễu không biết dượng và mẹ sống ra sao. Bao nhiêu lần gởi thư về mà chẳng nhận được hồi âm. Dù cố tránh đừng nghĩ bậy nhưng Liễu vẫn linh cảm đã có một biến cố gì đó đã xảy ra.
Chiếc xe đò chạy ì ạch, có khi chỉ mới đề ba được trăm mét đã dừng lại đón khách. Lòng Liễu nóng như lửa đốt, nó nhìn không chớp mắt con lộ hun hút phía trước. Mấy năm gần đây chiến tranh đang trong thời kỳ bộc phát, con lộ từ thời Pháp thuộc đến bây giờ chưa được sữa chữa, nay lại bị đào, bị đắp mô rồi được vá lại, đã lở lói lại càng lở lói thêm, chiếc xe nuốt từng thước đường một cách khó nhọc. Chỉ trên dưới hai trăm cây số mà chiếc xe đò phải ì ạch gần một ngày mới đến nơi.
Vừa bước xuống xe Liễu đã ba chân bốn cẳng lao một mạch về nhà. Đến cổng, kỳ lạ chưa? Că nhà của mẹ, căn nhà nó đã sống bao năm đâu mất rồi? Giữa bải cỏ lau hoang vu. Liễu thấy vươn lên ngỗn ngang những vui buồn kỷ niệm. Nó thấy một người đàn bà đi đàng xa nó liền chạy tới:
– Dì Năm, nhớ con hôn?
– Cô. . . Cô. . . À con Liễu. Trời mày đó ư?
– Dạ con đây.
Người đàn bà bước đến cạnh nó đặt tay lên vai nó. Bà ta thở dài:
– Chà lớn dữ đa! Mày đi đâu biệt tăm mấy năm nay. Mẹ mày, dượng mày. . .
Thấy bà ta ngập ngừng. Liễu hỏi dồn:
– Mẹ con, dượng con thế nào?
Người đàn bà lại thở dài, bà ta ấp úng kể cho Liễu nghe biến cố thảm khốc đã xảy ra ngay từ lúc nó vừa bước chân ra khỏi nhà.

Cho đến bây giờ bà ta cũng như dân trong thôn vẫn không thể biết nguyên nhân nào khiến thằng Bướng nổi cơn điên nửa đêm đột nhập vào buồng mẹ và dượng, trói hai người lại rồi dùng dao cắt con cu to và dài của dượng, sau đó nổi lửa đốt nhà. Hàng xóm thấy cháy lớn đổ đến cứu chữa. Khi dập tắt được ngọn lữa thì mẹ Liễu đã thành một khúc thịt nứt nẻ vàng ươm. Riêng dượng chẳng biết may mắn hay xui xẻo, ông ta bứt được dây bò ra ngoài, một rui kèo đổ xuống đè nghiến trên mặt. Người ta cứu sống được ông nhưng không cứu được đôi mắt, đã mù, và hai chân đã liệt.
Liễu nghe xong câu chuyện tưởng chừng trời đất trên đầu đổ sập. Nó vật vã khóc. Người đàn bà dỗ dành nó hồi lâu. Liễu mới dần dần tỉnh lại. Nó mếu máo:
– Bây giờ dượng ở đâu, anh Bướng nữa.
– Thằng Bướng bị bắt sau đó, nghe đâu đang nằm trong khám Chí Hòa ở Sài gòn. Còn dượng mày ăn xin ngoài chợ.

VN88

Viết một bình luận