VN88 VN88

Chị điên dại vì địt sướng nhất cặc em quá to

Ba đêm đầu ha mẹ con không đụng chạm gì đến nhau, nhưng đến đêm thứ tư, do tôi kích thích hai mẹ con hứng quá, lý trí tê liệt, con vật trong người trỗi dậy, thế là họ đụ nhau, bú mớm nhau. Tôi thích thú vô cùng khi nhìn bà Tướng ngậm cứng con cặc tôi mút điên cuồng, hạ thể thì nẩy giật liên hồi trong khi thằng con hổn hển thụt nhanh dương vật vào ra giữa hai mép lồn mở rộng ướt nhẹp nước nhờn của bà mẹ tôi chỉ muốn hét to vì thống khoái. một cảm giác thỏa mản rất man rợ rất thú vật chạy rần rật trong máu.
Đêm đó tôi và Toàn thay phiên nhau đụ liên tục. Bà Tướng sướng đến nỗi sáng hôm sau ngồi không muốn vững.

Kể từ ngày tôi vào sống trong gia đình này, bà Tướng đã từng bước một do ảnh hưởng của tôi trở nên một người đàn bà xuất chúng về mặt dâm loạn. Sự chừng mực từ tốn xưa kia đã hoàn toàn bị khai tử. Thay vào đó, tôi dạy cho bà ta hàng trăm cách hưởng thụ khoái lạc, đến lúc, cũng như tôi những chữ rất trừu tượng như luân thường đạo lý đã trở nên xa lạ tựa ngôn ngữ của hành tinh khác. Tôi rất tự hào khi khám phá ra trong bản thân tôi, ngoài khả năng dâm dục siêu quần, còn một khả năng khác tuyệt vời không kém: Bôi đen nhanh chóng những nhân cách.
Những “nhân cách bị bôi đen khác”bao nhiêu tháng nay tôi không còn giao tiếp. Ở đây, giữa dinh cơ đồ sộ này, tôi sống như ông hoàng, thức ngon vật lạ được cung phụng mỗi ngày, đêm được thỏa mản nhục dục đầy đủ, tiền bạc cũng đầy ắp hầu bao ( tôi đã bòn rút được của hai mẹ con bà Tướng một số tài vật khác lớn, nếu muốn, bằng số tài vật đó tôi có thể “hoàn lương”để tạo dựng một cơ sở nho nhỏ làm ăn sinh sống thoải mái ).

Nhưng bao giờ cũng vậy, bày đủ trò chơi dâm loạn với bất cứ người đàn bà nào, chỉ một thời gian ngắn tôi lại chán, muốn đổi món. Một hôm viện cớ đi thăm người bạn đang cư ngụ tại tỉnh kế cận tôi lấy của bà Tướng một số tiền nhỏ, từ giả hai mẹ con rồi xách chiếc vali nhỏ đựng vài bộ quần áo ra khỏi nhà. Bà Tướng hỏi:
– Tú định ở chơi bên ấy mấy ngày?
– Chưa biết, nhưng tối đa không quá một tuần Tú sẽ trở về.
– Về nhanh nhé, chị và Toàn mong lắm đó.
Tôi gật đầu, Thằng lại cái níu áo tôi, nhắc lại lời mẹ:
– Anh nhớ về sớm nhé, mẹ và em mong nhớ lắm đó.
Tôi nói:
– Được rồi, anh sẽ về sớm.
Rồi quay lưng bước ra cổng, tôi nghĩ nếu vắng tôi hai mẹ con chắc cũng chẳng quay quắt lắm. Họ có thể tự phục vụ nhau được.
Tôi về ngay nhà người đàn bà đầu tiên đã cứu tôi lúc sắp chết đói. Bà ta vừa thấy mặt tôi đã nhảy đến ôm siết, miệng la tở mở:
– Trời đất, Tú đi đâu biệt tích mấy tháng nay, chị khóc hết nước mắt, nhớ Tú muốn điên nhất là nhớ con cặc của Tú.
– Tú về quê thăm ông bà già.
– Thì cũng phải báo trước chứ. Sao Tú tàn nhẫn thế?
– Lại tàn nhẫn. Bây giờ thấy mặt rồi đó, hết tàn nhẫn chưa?

Người đàn bà không trả lời, vẫn ôm cứng tôi vuốt ve từ mặt đến ngực. . . Bà ta lòn tay xuống dưới vuốt ve nắn bóp hạ bộ tôi, rồi thọc tay vào quần tôi cầm lấy dương vật tôi xoắn xuýt.
Tôi đễ cho người đàn bà táy máy một lúc, rồi lặng lẽ bế xốc bà ta lên mang vào buồng. Người đàn bà vòng tay ôm quanh cổ tôi, mắt nhắm lại, môi rung rung há ra. Tôi biết, lát nữa bà ta sẽ chết đi sống lại hàng chục lần như buổi tối đầu tiên tôi “trả ơn”.
Quả thế, sau hơn một tiếng đồng hồ được tôi “quần thảo”liên tục. Cuối cùng chịu không nổi, bật rú lên:
– Chết. . . Thôi. . . Chết chị. . . Chắc chết. . . Đủ rồi. . . Tú ơi.
– Thua chưa?
– Thua, cho chị thua.
Bà ta cắn mạnh vai tôi, hổn hển:
– Tú càng ngày càng tuyệt vời, con Dung chắc dám bỏ chồng theo Tú quá.
Tôi ngạc nhiên:
– Dung nào?
– À mấy tháng Tú vắng mặt, bao nhiêu người nhờ chị mai mối. Con này chồng là dân biểu, mới xuất ngoại hơn tháng, đang. . . . ngứa lắm!
– Đẹp. . . Chứ?
– Bảo đảm, tuyệt thế giai nhân.
– Chị không ghen à?
Người đàn bà dụi mặt vào ngực tôi:
– Chị biết thân phận mình. Được Tú ban ân như thế này đều đều là sung sướng lắm rồi.
Tôi thấy tội nghiệp người đàn bà, cúi hôn lên môi bà ta một cái thật dài. Người đàn bà rùng mình liên tiếp, miệng không ngớt rên rỉ:
– Chị yêu Tú. . . Chị yêu Tú quá.
Một lát, tôi hỏi:
– Bà Dung nào đó có đông bạc không?
– Đông là cái chắc, vợ dân biểu mà. Có điều moi được nhiều ít là do tài của Tú.
Tôi nhún vai:
– Chi rành quá mà, đã có ai chê nỗi thằng này chưa?
– Ừ thì chị nói thế cho vui, chứ tài nghệ của Tú cỡ con nhỏ này chỉ có tử.
Tôi ở với với người đàn bà hai ngày thì nằng nặc đòi gặp “tuyệt thế giai nhân”. Quả như bà ta nói, thiếu phụ tên Dung đẹp thật. Mới thoáng nhìn tôi đã hứng tình.

Đêm đó, và những đêm tiếp theo, bằng tuyệt kỹ công phu tôi đã đưa chị dân biễu lên chín tầng khóai lạc. Nếu không nghĩ đến anh chồng ở ngoại quốc sắp trở về nay mai có lẽ tôi dám ở lại luôn với thiếu phụ. Gần một tuần ở nhà thiếu phụ tôi nghĩ: chẳng có nơi nào vừa an toàn vừa dễ dàng đụ hơn nhà bà Tướng. Trước khi chia tay, tôi hẹn sẽ gặp lại người thiếu phụ một ngày gần đây. Thiếu phụ ôm tôi tha thiết:
– Anh đến nhé, anh biết nhà rồi, bất cứ lúc nào cửa nhà em cũng rộng mở.
– Kể cả khi chồng em về.
– À. . . Kể cả, nhưng phải hẹn trước em sẽ tiếp anh hoặc tại đây hoặc chỗ khác.
Sau một tuần giang hồ vặt, như thế cũng tạm đủ. Tôi đợi đêm xuống thật khuya mới nhẫn nha gọi xích lô trở về. Sở dĩ tôi muốn về ban đêm vì thíc dành cho thằng lại cái và bà Tướng một bất ngờ. Chiếc xe lăn bánh, tôi lan man nghĩ đến người đàn bà, chắc chắn bà ta lại “khóc hết nước mắt”, lại “nhớ muốn điên”. Nghĩ cũng tội. Thế nào tôi cũng phải thu xếp thì giờ để tiếp xúc đều đều với bà ta. Dẫu sao, bà ta cũng là ân nhân cứu mạng tôi. Nếu không gặp bà ta, chưa chắc bây giờ tôi còn sống để phục vụ chị em.

Gã lính gác nhận ra tôi nên mở cửa ngay. Tôi lách người qua hai cánh cổng sắt nặng nề. Có lẽ bây giờ mọi người đã ngủ ngon giấc. Tôi đi ngang qua garage, nơi để xe của ông Tướng thấy chiếc mercedes đang đậu bên trong. Hỏng! Hôm nay ông Tướng ở nhà. Như thế, tôi chỉ có thể ân ái với Toàn. Tôi hơi tiếc, dù sao bà Tướng tuy không còn son trẻ gì, nhưng thân xác mùi thơm da thịt nhất là mùi lồn bà ta tôi đã quen, không khỏi cảm thấy nhớ.

Chợt từ trong chiếc xe có tiếng động và tiếng rên khe khẽ phát ra. Tôi nhón chân khom người đến gần, tuy bóng tối phũ đầy garage nhưng tôi cũng lờ mờ nhìn thấy, trên mặt nệm của băng sau chiếc xe. Bích, tên đứa con gái bà Tướng đang ngồi tựa lưng háng dang rộng, phía dưới sàn xe viên sĩ quan đang quỳ, gã này tôi biết mặt, đang vục đầu bú lồn con nhỏ. Tôi nép người sát vào cánh cửa theo dõi say sưa cuộc sát phạt. Chúng luân phiên bú cho nhau trước khi vào cuộc. Chiếc xe chật, chúng không thể nằm được thoải mái nên đụ ngồi, đụ chổng mông. Con nhỏ không dám rên lớn, chỉ thở khò khè hổn hển. Thằng sĩ quan cận vệ yếu xìu, chưa đầy vài phút đã ra, khiến con nhỏ ngúng nguẩy giận.
Tôi rời chỗ núp trở về phòng, nghĩ thầm: Té ra con nhỏ cũng thuộc loại tay chơi, vậy mà bao lâu nay mình quên bẳng, chẳng dám đụng đến. So với tên sĩ quan mình ăn đứt cả cây số. Ngày mai phải tìm cách đụ con nhỏ mới được. Nó trẻ tuổi, người ngợm nẩy nở thơm phức chắc chắn ngon hơn mẹ nó là cái chắc.
Ngày hôm sau, tôi canh me chộp được nó trong phòng đọc sách. Đã suy nghĩ kỹ, phải đánh phủ đầu để uy hiếp địch thủ:
– Tối qua tôi thấy cô với ông Kha ở nhà xe.
Bích giật mình suýt đánh rơi cuốn sách. Tôi bồi tiếp một đòn đau điếng, vừa chứng tỏ mình đã chứng kiến từ đầu màn cụp lạc, vừa hạ nhục tình địch:
– Cô chê ông Kha là phải, yếu xìu.
– Toi. . . Toi. . .
Con nhỏ ú ớ. Toi toi moi moi cái con khỉ gió. Nói tiếng Việt cho được việc nhà nước. Tôi im lặng một lúc khá lâu, đợi con nhỏ thấm đòn mới từ từ tấn công tiếp.
– Chuyện riêng của cô đáng lẽ tôi không nên dính vào, nhưng dù sao bà Tướng đã xem tôi như con cháu trong nhà nên. . . .
– Toi định làm gì?
Tôi nhún vai:
– Tôi sẽ trình lại với bà Tướng
– Toi dám. . .
Con nhỏ sợ quá hóa giận. Nó bỗng chĩ tay vào mặ? tôi hết còn toi moi theo kiểu tây con, nói như hét:
– Mày biết thân phận mày trong nhà này là gì chứ
Tôi không trả lời. Con nhỏ tiếp:
– Vú em, mày nghe chưa, vú em. . . Thanh niên sức dài vai rộng mà đi làm vú em, không biết nhục mà còn xía vô chuyện nhà chủ.

Tôi nhún vai:
– Nghề nào cũng là nghề, chẳng việc gì tôi phải xấu hổ, bộ cô tưởng tôi bị xúc phạm bởi những lời nói của cô chắc? Non, cô nhớ, thích tôi ở, không thích tôi đi. Riêng phần cô, dù tôi đi hay ở, cũng nát đòn là cái chắc.
Con nhỏ thấy tôi tỉnh queo, chẳng lấy gì làm sợ hãi trước những lời mắng nhiếc kiểu “Bà chủ non”của nó, bèn xuống nước:
– Anh. . . Anh đừng nói lại với mẹ tôi.
Tôi chậm rãi rút thuốc, châm hút. Ngửa mặt thổi vài hơi khói ra điều tay chơi rồi dằn từng tiếng:
– Được, nhưng phải có điều kiện.
– Gì cũng được, tôi sẽ đưa anh một số tiền.
– Tôi không cần tiền.
– Anh cần gì?
Tôi nhìn con nhỏ rất lâu, dùng tay búng mẫu thuốc ra ngoài cửa sổ. Tôi bước chậm đến chỗ nó đang đứng, bất ngờ vươn hai tay ôm chầm lấy nó:
– Tôi muốn thay ông Kha.
Vừa nói tôi vừa đè nghiến con nhỏ ra mặt bàn. Con nhỏ vùng vẫy cố thoát khỏi hai cánh tay của tôi.
– Bỏ ra, không tôi la lên bây giờ.
– La đi, tôi bị đuổi chẳng sao hết, nhưng còn chuyện cô và ông Kha!
Nói xong tôi cúi hôn con nhỏ. Nó xoay người cố tránh, tiếp tục kháng cự quyết liệt, nhưng không dám hé miệng kêu cứu.

Nhà giờ này chắc chắn không có ai. Bà Tướng cùng ông Tướng đã đi ủy lạo thương bệnh binh ở quân y viện tỉnh nhà. Thằng lại cái đang ngủ muộn, đêm nào hắn cũng cùng tôi quần đến tơi tả. Tôi nhờ phương pháp bế tinh nên chẳng sao, nhưng, thằng nhỏ thì ngất ngư, sáng mộtmột – một2 giờ chưa chắc dậy nỗi. Bọn lính hầu thì chẳng đứa nào dám bén mảng vào phòng đọc sách. Hai nhóc con đi học chưa về. . . Tôi yên trí lớn, tha hồ cưỡng hiếp con nhỏ. Sức lực tôi làm sao nó chống lại?
Tôi dễ dàng bứt đứt vòng xilíp nhỏ xíu mỏng dính bên trong chiếc váy đầm ngắn cũn cỡn của nó. Mu lồn con nhỏ no tròn, lông đen mịn, hai mép lồn chúm chím đỏ như son. Con nhỏ hấp dẫn quá, tôi hứng tình đến phát sốt, càng bị nó chống cự, càng cảm thấy bị kích thích tột độ. Nhất định phải đụ cho bằng được, không phải chỉ một lần mà dài dài từ bây giờ về sau. Tôi hạ quyết tâm.

Tôi rất tự tin, nghĩ, chỉ cần đút được cắ? vô lồn là xong, mọi việc sẽ “tuần tự nhi tiên”.
Cuối cùng sau năm ba phút, tôi thực hiện được mong muốn. Con cặc đã nằm sâu trong âm đạo con nhỏ. Dĩ nhiên nó vẫn chống trả quyết liệt, nhưng đã từng có kinh nghiệm với Tuyết xưa kia, và nhiều, quá nhiều bọn đàn bà, con gái sau này, tôi dùng mọi thủ thuật, khẩu thuật, “Dương vật”thuật. . . Triệt tiêu ý chí phản kháng trong đầu con nhỏ, dần dần đi dến chỗ buông thả, để mặc cho xác thịt lên tiếng. Sự việc đúng như tôi tiên liệu. Tới một lúc, nó hết chống cự, trái lại, bằng vô thức, nó biểu lộ sự hợp tác vơi tôi. Tôi đụ, rồi bú, rồi đụ, liên miên cả tiếng đồng hồ, hai ngón tay trỏ tôi bấm vào những huyệt đạo, lưỡi tôi xoắn lấy mồng dóc, cặc tôi cứng ngắc, liên tục vào nhanh ra chậm bốn phương tám hướng. Con nhỏ chắc đã qua nhiều trận giao tranh, nhưng nhất định chưa lần nào nó nếm mùi khoái lạc đến nơi đến chốn như hiện tại. Thành ra khi tôi ngừng chơi (vì con nhỏ chịu không nổi rên rỉ xin thôi ), thì nó đờ đẫn như xác chết, dù tôi vẫn chưa ra. Tôi vuốt tay dọc sống lưng nó, bấm ngón tay trên xương khu khiến con nhỏ giật nẩy.
– Anh ơi. . .
Con nhỏ bật kêu, tôi hỏi:
– Sao, tôi thay thế ông Kha được chứ?
Con nhỏ ngước đôi mắt lờ đờ nhìn tôi không trả lời.
Để tránh tình trạng ông bà Tướng về bất ngờ hoặc thằng Toàn thức dậy, tôi bế xốc con nhỏ trên hai tay mang vào phòng ngủ, khóa cửa lại cẩn thận. Con nhỏ bây giờ mềm èo như một cọng bún, để mặc tôi muốn làm gì thì làm. Tôi đặt con nhỏ nằm trên mặt nệm rồi thong thả cởi hết quần áo cho nó ( Lúc nãy ngoài phòng đọc sách tôi chỉ mới bứt đứt cái xilíp và vén váy lên thôi ), đồng thời tôi cũng tự thoát y. Nhìn con nhỏ trong tư thế trần truồng trăm phần trăm nằm tênh hênh trên giường, tôi không khỏi bàng hoàng xúc động. Con nhỏ có một thân hình quá đẹp. Hai vú to vừa phải, đầu nhọn và vểnh lên như sừng trâu, núm vú tròn mọng màu hồng nhạt, chiéc bụng phẳng lì phơn phớt lông măng, vòng eo thon tỏa ra hai bờ hông nở nang, khép lại giữa vùng đồi thấp rậm rạp lông rồi lại tỏa ra, chảy xuống hai bắp đùi tròn lẳn, thon dài.

VN88

Viết một bình luận