VN88 VN88

Chị điên dại vì địt sướng nhất cặc em quá to

Thằng giang hồ cúi xuống, dùng lưỡi liếm chất nước cay nồng thấm ướt trên người con nhỏ. Lưỡi hắn bò đến đâu con nhỏ oằn người đến đó, miệng hắn di chuyển tới dưới rốn thì dừng lại, hắn lại mở nắp chai rượu rồi đẩy mông con nhỏ lên cao, áp sát miệng vào lỗ lồn, tay dốc nghiêng cổ chai đổ rượu xuống đường rãnh giữa hai mép, rượu chảy qua mòng đóc, len lõi trong khe thịt bò vào miệng hắn. Cứ thế, hắn tì tì uống cạn phần rượu còn lại bằng chiếc “ly”mềm nung núc mở rộng toang hoác. Con nhỏ nhắm mắt xuýt xoa luôn miệng. Thằng giang hồ có lẽ đã say, nó chồ lên đút cặc vào mồm con nhỏ:
– Bú đi, bú mạnh vào.
Và với tay kéo Liễu về phía mình.
– Lai đây, anh bú lồn.
Liễu vùng ra nhưng thằng giang hồ giữ chặt cánh tay nó, trừng mắt:
– Anh bảo, có nghe không?
Liễu run bần bật, lí nhí:
– Em không muốn.
– Có nghe không?
Thằng giang hồ lặp lại, giọng sắc đanh. Liễu đành lết tới. Thằng giang hồ đưa tay tụt quần, cởi áo Liễu rồi đẩy nó đứng lên cho vừa tầm miệng. Phía dưới con nhỏ nằm ngửa mút cặc hắn, phía trên Liễu đứng dạng chân cho hắn bú lồn.

Cơn ghen vẫn còn làm Liễu tức nghẹn nhưng cảm giác sướng khoái vẫn đến. Thằng giang hồ bú thiện nghệ quá, không sướng sao được! Lưỡi hắn dài ngoằng đáng bần bật từ hậu môn đến mồng đóc, dần dà Liễu nhập cuộc truy hoan lúc nào chẳng hay. Nó tự an ủi, xét cho cùng mình với thằng giang hồ chỉ là tình nghĩa xác thịt, ghen tương làm chi cho tổn thọ. Thì cũng giống như lúc còn ở quê, mẹ và nó chơi chung một con cặc có sao đâu. Mục đích của mình là hưởng thụ khoái lạc mà.
Ba đứa quần nhau đủ kiểu, thằng giang hồ bú lồn Liễu chán lại bú con nhỏ, hắn làm hai đứa nứng đến điên dại mới bắt đầu đụ. Dĩ nhiên, với bữu bối trời cho, hắn liên tiếp “giết”cả hai nhiều lần, nhất là có thêm men rượu hỗ trợ, hắn đụ lâu và mạnh đến độ con nhỏ chịu không nổi phải gào lên xin thôi. Riêng Liễu, đã quen với con cặc dị thường, lại dâm đãng hơn người nên theo được đến phút cuối cùng.
Con nhỏ về sống hẳn với Liễu và thằng giang hồ.

Lão quản lý chỉ dọa chứ hông dám đuổi ba đứa thật. Lão biết rõ lai lịch của thằng giang hồ, nhất là từ khi nghe Liễu nhắn lại lời cảnh cáo của hắn thì lão câm miệng hẳn. Thôi thì đành thí cho chúng một phòng, muốn làm gì thì làm. Vả lão cũng biết thằng giang hồ đang kẹt, có tiền thể nào hắn cũng trả. Coi như đó là tiền để dành, lão tự an ủi.
Thằng giang hồ càng ngày càng coi Liễu không ra gì, mặc tình đi sớm về khuya, hết ngủ với con này lại ngủ với con khác. Khi hứng thì cho Liễu tham dự, không hứng đuổi ra hành lang đợi hắn chọi xong mới được vào, hoặc tàn nhẫn hơn, bắt ngồi ở góc phòng coi hắn biễu diễn đủ món ăn chơi.
Nhưng nếu thằng giang hồ chỉ đối xử với Liễu đến mức đó thì cũng chưa đến nỗi nào. Đằng này nửa chỉ tháng sau ngày con nhỏ về sống chung, thằng giang hồ bắt nó theo con nhỏ ra đường đón khứa. Hắn kết luận chắc nịch:
– Không đứa nào đủ giàu để nuôi cô mãi, cô thừa biết điều đó chứ?
Thế là căn phòng biến thành nhà chứa Mỗi khi có khách thằng giang hồ đóng vai ma cô canh cửa. Ban đầu Liễu đau khổ lắm, nhưng cái gì rồi cũng quen. Nó đã sa chân xuống vũng bùn từ năm một5 bây giờ có sa thêm nữa cũng là chuyện tất nhiên.

Tuy vậy vào những canh khuya chợt thức giấc, nhìn thằng giang hồ, nhìn con vợ bé của nó nằm bên cạnh. Liễu thấy lòng xốn xang đau đớn. Mộng ước thành bà chủ của nó tan vèo như bọt xà phòng. Những lúc như thế nó thèm được sống những ngày êm đềm bên mẹ, bên dượng. Không biết mẹ và dượng bây giờ ra sao? Và thằng anh nó nữa, thế nào? Liễu mong có được ít tiền, nó sẽ trốn thằng giang hồ về với mẹ và dượng. Thấm thoát đã 3 năm. Cuộc sống đầy giông bão đã biến Liễu thành một đứa con gái già trước tuổi.

Nhưng làm sao có tiền? Thằng giang hồ bây giờ đã trở thành hung thần của hai đứa con gái. Hắn quản lý hết mọi thu nhập của 2 đứa. Một hôm con nhỏ?nhím? bớt mấy chục bạc do khách làng chơi “boa”. Thằng giang hồ biết được, hắn lôi con nhỏ vào buồng tắm chấn nước cho uống căng bụng tưởng tắt thở. Nhìn cái gương rùng rợn ấy, Liễu co rúm người lại không dám hó hé tư tưởng chuyện “tư lợi”.
Một buổi sáng Liễu đi đái chợt thấy buốt rát. Nó hoảng hốt. Mình “dính”rồi chăng. Đến trưa, cơn buốt rát gia tăng và đến tối thì nó chịu không nỗi. Nó cởi quần vạch lồn tự khám, thấy mồng dóc sưng mọng, hai mép đỏ au, một dòng nước trắng đục rỉ ra chảy xuống kẻ háng bốc mùi tanh tanh, muốn mửa. Nó bật khóc. Không còn nghi ngờ gì nữa, thằng khách chơi hôm qua đã truyền bệnh cho nó. Thảo nào thằng này đi rất dễ tính vào cuộc đè ra “đóng”ngay không đòi hỏi vòng trong vòng ngoài nhiêu khê rắc rối. Đây là một kinh nghiệm xương máu đối với Liễu, phàm bất cứ thằng đàn ông nào đi chơi cũng đều gở gạc “tối đa”cho “xứng đồng tiền bát gạo”nếu bỗng nhiên gặp một thằng “xuề xòa dễ tính”hoặc “ỏn ẻn mắc cở”nhất định giấu biến đi của quý, không cho sờ, không cho ngậm, không cho ve vuốt nâng niu, thì rán mà đề phòng, thằng khốn đó nếu không thuộc hàng chủ nhân vườn xoài vườn khế thì cũng giám đốc công ty nhập khẫu thuốc kháng sinh “Penicilin”một. 000. 000UI! Liễu đợi thằng giang hồ về, cầu cứu. Hắn nghe Liễu nói xong, nhún vai:
– Bệnh, chuyện tưởng gì, Thay đồ tôi chở vào Trung Tâm.
– Trung tâm?
– Ừ.
– Em không hiểu.
– Cô ngu quá Trung tâm bài trừ hoa liễu. Đĩ mà không biết trung tâm thì cũng giống như thợ mộc không biết đục, biết bào, đàn ông không có cặc, còn làm ăn mẹ gì?
– Cho em tiền em đi chích thuốc, vào đó xấu hổ lắm.
Thằng giang hồ đưa hai tay lên trời cười hô hố:
– Quỷ thần ơi, làm đĩ mà còn sợ xấu hổ?
Rồi hắn trừng mắt:
– Đụ mẹ mày, đỏng đảnh vừa vừa thôi chứ, tao tống ra ngoài đường bây giờ. Tiền, tiền bộ mày không ăn, bộ thằng quản lý cho ở chùa chắc?
Thằng giang hồ nó xong sầm sập bước ra cửa, biến xuống đường. Còn lại một mình, Liễu càng lúc càng hoảng sợ. Phải làm sao đây? Cơn buốt nhức đã lên đến cực điểm. Liễu không thể nào đái được nữa. Ngồi yên một chỗ cũng không thể, có hàng triệu mũi kim thường trực đâm tứ phía trong âm đạo.
Bóng tối phủ xuống. Liễu quay quắt với cơn đau. Nó thức trắng đêm chờ tới sáng. Con nhỏ đi “làm”về chưa kịp thay quần áo đã bị Liễu ôm chầm khóc nghẹn:
– Tao bị một thằng khốn kiếp truyền bệnh, nó hành tao cả đêm không chợp mắt được. Mây giúp tao. . . .
Con nhỏ hỏi:
– Mầy đã cho anh Bốn hay chưa?
– Rồi, ảnh biểu tao vào trung tâm.
– Thì vào đi, còn chờ gì nữa?
– Tao xấu hổ.
–  Đụ mẹ, cùi còn sợ lở. Không vào, để biến thàng ổ giòi à?
Nói xong nó tức tốc lôi Liễu xuống đường đón xích lô đến trung tâm.
Liễu đã từng nghe nói đến bệnh hoa liễu và những biến chứng, nhưng chẳng thấm vào đâu so với những hình ảnh thấy được ờ trung tâm trong non nửa tháng điều trị. Liễu đã nhìn thấy những âm hộ lở loét bị ăn rỗng như một miệng chén, mủ máu trào ra dầm dề ngày đêm. Liễu từng nhìn thấy những thân thể vằn vện những đồng tiền đỏ ửng lõm sâu vào trong da, bốc lên một mùi hôi đến ngạt thở. Liễu từng nhìn thấy những đôi mắt mù, những đầu vú khuyết, những hàm răng rụng trơ nướu vì sự tàn phá của giang mai.
Nửa tháng đối mặt thường trực với bao nhiêu kiếp đời mạt hạn. Liễu xanh xám hãi sợ. Liễu thất thần mất ngủ. Đó là chưa kể cách đối xử tàn tệ của y tá, bác sĩ với con bệnh. Họ xem con bệnh không hơn súc vật bao nhiêu. “Ra”giường không buồn thay, cơm nước không buồn mang đến, kim chích đã cùn không thèm thay, lụi vào da thịt đau như dùi sắt lụi thịt nướng!
Lần khám cuối cùng Liễu được cấp giấy chứng nhận đã hoàn toàn bình phục. Nó vội vã thu vén đồ đạc ra khỏi trung tâm. Liễu đi như chạy, không dám quay đầu lại nhìn. Nó đón xích lô về ngay khách sạn. Nửa tháng nằm điều trị Liễu vẫn lấy làm lạ thằng giang hồ không thăm viếng nó còn có lý, nhưng con nhỏ tại sao cũng không?

VN88

Viết một bình luận