Bà Tư nói xong đứng dậy mặc quần áo. Trước khi bước ra còn cúi xuống ấn ngón tay phía trên hậu môn tôi xoáy mạnh. Tôi giật nẩy mình, tinh khí chực vọt ra. Bà Tư nhấc tay lên cười sằng sặc:
– Ngày xưa tôi có làm nghề “mátxa”, mấy anh dâm đãng bày đặt chấm mút, bị tôi điểm huyệt anh nào cũng xụi lơ. Con gái học được võ công này còn lâu mới bị hiếp dâm, chưa tụt xong quần con mồi đả khóc ướt dầm dề quần xilíp, khí mẹ khí con ra hết còn làm ăn mẹ nổi gì.
Còn lại một mình trong phòng tắm, tôi suy nghĩ miên man. Qua hành động và ngôn ngữ, chắc chắn bà Tư đã có một thời chọc trời khuấy nước, không vợ bé, vợ bao thì cũng thuộc dòng “Sớm đưa Tống Ngọc, tối tìm Tràng Khanh”. Vậy tại sao bà ta lại chịu ép mình ở đợ cho gia đình tôi, chấp nhận thân phận con sen, cái vú?
Nếu cho rằng tuổi tác bà sắp bóng về chiều không còn hấp dẫn khách chơi để tiếp tục đóng vai gái chọi, thì chí ít cũng lên chức tú bà chứ? Đâu đến nỗi phải “Bó thân về với triều đình?”
Tôi vẫn mang sự ngạc nhiên thắc mắc đó trong lòng cho đến hai hôm sau, khi mò xuống phòng bà Tư. Gần hai tiếng đồng hồ vần vũ cuồng loạn làm tôi sướng ngất nhiều lần, bà Tư ngồi dậy, lấy chiếc khăn sạch lau sạch sẽ con cặc ướt nhớt của tôi rồi âu yếm cúi hôn, đồng thời nằm xuống gối đầu trên đùi tôi. Con cặc vẫn kề sát bên miệng vừa mân mê hôn hít vừa kể tôi nghe về cuộc đời bà, một cuộc đời dâm đãng và đầy giông gió. . .
hi Liễu lên mười hai thì ba nàng qua đời. Hai năm sau mẹ nàng lấy chồng khác. Người chồng mới này bằng tuổi mẹ. Ông ta là dân thành phố, chẳng biết vì chán ngán cảnh phồn hoa đô thị hay vì lý do bí mật gì đó, người đàn ông này quyết định chọn quê nàng làm chốn dung thân cho cuộc đời còn lại. Ông bằng lòng lấy mẹ, như một hành động ban phát của người trên đối với kẻ dưới hơn là một người đàn ông yêu một người đàn bà. Bởi ông có học, có tiền bạc của cải, nhân dáng lại cao ráo sáng sủa. Nếu muốn ông có thừa điều kiện để lấy một người vợ trẻ, còn trinh trắng. Mẹ nàng tuy không xấu nhưng dù sao cũng là gái quê, lại qua một đời chồng. Sự kiện người đàn ông thành phố bằng lòng lấy mẹ đã gây xôn xao dư luận trong cái làng nghèo xơ xác, hẻo lánh này. Nhưng mọi chuyện rồi cũng dần nguôi, dân trong làng qua thời gian kinh ngạc ban đầu, đã mặc nhiên chấp nhận người đàn ông như một thành viên mới. Cơm áo không cho phép họ chú ý đến bất cứ vấn đề gì quá lâu.
Liễu còn một người anh trai hơn nàng hai tuổi. Bướng, tên thằng anh, quả đúng như tục danh, lầm lì ít nói và cộc tính. Đã muốn làm gì thì nhất định làm cho bằng được. Thuở lên 8 Bướng đã từng bị rắn độc cắn suýt chết cũng chỉ vì tật bướng, nhất định không nghe lời ba khi ông quả quyết cái hang nhỏ xíu không đút lọt bàn tay ngoài con lạch là hang rắn chứ không phải hang cua. Bướng thừa lúc không có mặt cha đã thò tay vào mò để rồi vật ra giãy đành đạch. Nếu không có ông thầy thuốc Nam nổi tiếng làng bên. Bướng đã theo ông bà ông vãi từ thuở đó.
Bướng không có cảm tình với người dượng ghẻ. Điều này cũng dể hiểu. Mẹ xem ông ta như một ông vua. Bà sợ ông, chưa đủ, còn tìm cách lấy lòng ông, cung phụng ông hầu hạ từng ly từng tí. Chỉ một cái trừng mắt của ông, mẹ đã xanh xám. Liễu là con gái, không nói làm gì. Nhưng Bướng, vốn bướng từ bản chất, không chịu nổi cảnh chướng tai gai mắt kia. Vì vậy chỉ sau ngày người đàn ông đến với mẹ, Bướng bỏ nhà đi biền biệt nghe đâu hắn ra tỉnh gia nhập vào một băng đảng, chuyên đâm thuê chém mướn. Mẹ ban đầu buồn lắm, khóc hết nước mắt, nhưng có lẽ vì sợ hoặc vì quá yêu người đàn ông, bà cố quên đi đứa con ruột thịt.
Khổ thay sự hy sinh của bà không được đền bù, ăn ở với mẹ được một năm thì người đàn ông cảm thấy chán lại muốn tung cánh giang hồ. Mẹ linh cảm được điều đó, hoảng sợ. Bà tìm cách giữ người đàn ông. Nhưng mọi cố gắng của bà hình như không hiệu quả. Một đêm bà quỳ xuô?g chân ông nức nở:
– Mình ơi, đừng bỏ em. Em thương mình, thương lắm. Mình muốn gì em cũng chiều, chỉ xin đừng bỏ em.
– Anh có bỏ đi đâu, ở một chổ lâu cuồng chân, anh ngao du một chuyến rồi về
– Không, mình không về. em biết mình không về. Em lạy mình, đừng bỏ em tội nghiệp.
Người đàn ông chẳng động tâm, vẫn thản nhiên chuẩn bị hành lý cho chuyến lên đường. Mẹ cuống quýt. Bà biết mình không xứng với đàn ông. Nhưng bà yêu ông ta điên cuồng. Hơn một năm làm vợ ông ta, mẹ đã khám phá ra biết bao nhiêu là lạc thú của cuộc đời. Với người chồng cũ, mẹ chỉ biết làm tròn bổn phận một người vợ, tình gối chăn tuy có nhưng nhạt nhẽo. Ban ngày quần quật với công việc, ban đêm, sau một xị rượu trắng, anh chồng lăn ra ngủ như chết, thỉnh thoảng mới có một lần ăn nằm, thảm thay, chỉ hùng hục như trâu, thô bạo và “nghèo nàn”với duy nhất một động tác: leo lên, vạch ra, đút vào rồi nhắp lia nhắp lịa cho đến khi xuất khí! Chẳng cần quan tâm đến người đàn bà nằm dưới có sướng hay không? Nhiều khi bà hứng quá, muốn biểu thị thái độ tham dự thì lập tức bị nạt ngang:
– Á à, ai bày vẽ thế?
Thế là bà cụt hứng. Mười mấy năm sống bên chồ?g bà chưa một lần hưởng được cảm giác tuyệt thú của gối chăn, thậm chí ngay con cặc của chồng bà cũng không biết nó dài ngắn thế nào, đỏ đen ra sao! Cho đến khi tái giá với người đàn ông, lần đầu tiên được ông ta hướng dẫn những kiểu cách làm tình, đồng thời biết thế nào là sự sướng ngất, mẹ đã kinh ngạc đến nghẹn ngào. Té ra đụ sướng đến thế sao? Té ra quan hệ giữa trai gái đâu phải giản dị là cặc đút vô lồn? Tuyệt thú của ái ân đôi khi chẳng cần đến chuyện đó. Nằm cạnh nhau, ve vuốt nhau, sờ mó, để tay trên mu lồn, nắm trong tay con cặc cương cứng, hôn hít bú mút cái qui đầu bóng lưỡng, nhìn thấy khuôn mặt người chồng lặn hụp vục sâu giữa hai háng, tự nhiên nắc nẩy rên rỉ thoải mái. Ôi bao nhiêu sướng khoái! Càng nghĩ mẹ càng thấy yêu người đàn ông hơn. Bà vẫn nhủ thầm, được sống với ông ta, hưởng thụ trọn vẹn bao lạc thú ái ân là một hạnh phúc ngoài dự tưởng, vì vậy bà quyết tâm sẽ giữ lấy, dù với bất cứ giá nào, kể cả cái giá đắt nhất một đôi lần thoáng qua trong đầu bà: Dâng đứa con gái cho ông ta. Bà ý thức rất rõ bà chẳng còn son trẻ gì, người đàn ông bà đang gọi bằng “Mình”chắc chắn sẽ có lúc chán, ông ta sẽ bỏ đi, thà giao đứa con gái cho ông ta, thà chia bớt với nó một phần khoái lạc, còn hơn mất ông vĩnh viễn. Xét cho cùng, hai mẹ con lấy chung một người, cũng đâu có sao? Xưa nay vẫn xảy ra nhan nhản ở khắp nơi, nghe nói vua chúa còn làm thế huống hồ bọn dân đen nghèo hèn như mẹ con bà.
Liễu tuy mới một5 nhưng thân thể đã nảy nở cao lớn, lại trắng da trắng thịt, trông ngon mắt như trái ươm. Sau nhiều lần van lạy, người đàn ông vẫn nhất định ra đi, bà buộc phải đề nghị giải pháp đó. Lúc đầu người đàn ông có bàng hoàng ngạc nhiên. Bà ta định thử lòng dạ của mình chăng? Nhưng nhìn vào đôi mắt sũng ướt của mẹ người đàn ông biết bà nói thật, mong như thế thật. Ông ta cũng đoán ra được động cơ nào đã khiến người đàn bà ra đề nghị “Tối độc”này. Nghĩ đến đứa con gái xuân thì mơn mởn, ông ta mở cờ trong bụng, dù bề ngoài vẫn cố giữ vẻ dửng dưng lạnh giá.
Thấy người đàn ông im lặng không nói gì, mẹ đủ thông minh để hiểu cá đã cắn câu. Bà hối hả đứng dậy:
– Em thương mình, em muốn làm bất cứ điều gì mình muốn. Ra đi, ra đụ con liễu đi. . .
Bà nói xong, cầm tay người đàn ông đẩy về phía nhà ngoài nơi có chiếc chõng nhỏ Liễu đang ngon giấc. Người đàn ông cười thẹn:
– Ai lại loạn luân thế?
– Không mà, em muốn thế mà!
Mẹ năn nỉ, người đàn ông bước ra. Mẹ nhìn theo một thoáng rồi đóng cửa phòng vùi mặt xuống gối, khóc nức nở. Từ nay bà sẽ mất đi cái độc quyền với ông ta. Lạy trời ông ấy đừng quá mê đắm lồn trẻ bỏ bê lồn già. Thâm tâm, dù tự nguyện, bà vẫn không thể ngăn giữ một cảm giác ghen tị đang trào lên.
Bên ngoài người đàn ông lần đến cạnh giường Liễu. Đã nhiều tháng nay, người đàn ông vẫn thường nhìn trộm đứa con gái. Dù cố gắng đừng nghĩ bậy, trong lòng ông vẫn dâng cao một cảm giác thèm muốn. Con nhỏ không đẹp nhưng trắng trẻo và nẩy nở quyến rũ quá. Nhiều khi nhìn hai mông đít căng tròn sau lớp quần mỹ a đen láng, ông chỉ muốn nhảy tới tụt ngay quần nó ra mà úp mặt vào bú liếm. O?g nhớ lại mấy lần vạch phên tre nhìn trộm đứa con gái tắm, thân thể nó đang trong thời kỳ dậy thì, hai vú sưng cộm như hai cái bánh bao nhỏ, đầu vú săn cứng đỏ hồng, lồn mũm mỉm chỉ mới phơn phớt một nhúm lông tơ. Hình ảnh đó thường ngự trị trong đầu ông, ngay lúc đụ vợ nhưng đầu óc ông lại nghĩ đến đứa con gái, tưởng tượng đang đụ nó. Một trong những lý do ông quyết định bỏ ra đi bắt nguồn từ sự thèm muốn đứa con gái. O?g linh cảm hấy không sớm thì muộn có lúc chẳng trấn áp nổi con heo lòng, sẽ đè con nhỏ ra mà hiếp. Người đàn bà yêu ông quá chắc chắn sẽ làm dữ sẽ gây nên những hậu quả không lường trước được, chuyện sẽ đổ bể và uy tín của ông sẽ bị chôn vùi một cách oan uổng tại cái làng quê chó chết này. Đáng không? Khi lấy người đàn bà ông đã định trong đầu quên dĩ vảng, quên những mối tình ướt đẫm ướt dục lạc, những cuộc vui thâu đêm suốt sáng, bởi ông đã chán ngán hết thẩy. Nhưng không, người ta có thể thay đổi một tấm áo manh quần nhưng không đổi được bản chất, thói quen! Đụ hoài một cái lồn già, đương nhiên có lúc cũng phải chán, khi chán đầu óc manh nha những ước muốn. Ước muốn của ông trong thời điểm này là đứa con gái. Mà như thế thì khó lòng thực hiện lại quá rắc rối. “Nào đáng chi “. Ông ta tự nhủ. Chi bằng bỏ đi, tìm nơi khác. Với khả năng và kinh nghiệm, kèm một gia tài tương đối khá, ông sẽ không khó khăn lắm nếu muốn tìm một cái lồn tơ để đụ.
Nhưng bây giờ được lời như cởi tấm lòng. Người đàn ông mừng thầm mình trúng số. Ngắt hoa, ngắt cả cụm còn gì thích bằng.
Ông ta bước đến đứng cạnh chiếc chõng một lúc rồi ngồi xuống. Chiếc chõng kêu cót két. Con nhỏ ngủ say chẳng hay biết gì. Ông ta run run đưa tay đặt lên vòng hông nở nang của nó vuốt nhè nhẹ. Con nhỏ cựa mình nhép miệng xoay mình nằm ngửa. Dưới ánh sáng lù mù của ngọn đèn trên trang thờ, người đàn ông thấy rất rỏ phần bụng trắng phau hở ra một khoảng lớn do chiếc áo tốc lên. Chổ háng ẩn hiện chập chờn sau lớp vải quần, chiếc mu no tròn nổi cộm mum múp. Cơn rạo rực trong lòng người đàn ông dâng cao, ông ta cúi nhanh xuống vục mặt vào giữa háng con nhỏ. Liễu giật mình choàng tỉnh. Nó hốt hoảng la lên:
– Ai?
– Dượng đây, dượng đây mà.