Sau khi tôi mặc đồ xong, tôi lại cảm thấy đói. Tôi mò xuống phía bếp. Mọi người – trừ anh Beck – đều đi vắng. Cả bác Tom làm vườn, mấy chị giúp việc cùng bà quản gia Atherna đều tháp tùng bố mẹ tôi đi ăn cưới. Tôi nghĩ chậm nhất khoảng 4 giờ chiều là họ về lại nhà và lúc đó tôi sẽ được ôm chặc trong lòng mẹ mình và lần lượt được những người khác trong nhà xoa nhẹ vào mớ tóc loà xoà màu vàng nhạt hay rũ xuống trán của tôi. Tôi nghĩ chắc lúc đó tôi sẽ thấy hạnh phúc lắm. Tôi tìm được một ít phomát trong tủ lạnh và thêm một chút sữa bò tươi. Tôi ngốn tất cả vào bụng rồi bắt đầu tự hỏi Beck ở chỗ nào.
Tôi đi ra phòng khách, ngồi trên salong và với tay lấy remote mở tivi. Một trận bóng chày sôi động đang diễn ra và nó thu hút tôi đến nỗi tôi không nhận ra cánh cửa nhà đang được mở. Có một chàng trai đứng ở đó.
Tôi vẫn không nhận ra được có người đứng nhìn tôi reo hò theo từng đường bóng cho đến khi tôi nghe tiếng chị Christina và anh Beck cười ha há từ phía cửa. Tôi nhìn về phía ấy và bắt gặp ba người. Một là Beck, đang đi ủng và vẫn còn đeo găng tay. Tay trái anh vẫn còn cầm búa. Một người nữa là chị Christina. Đôi mắt xanh của chị vẫn sắc như ngày nào. Và người cuối cùng…
Một chàng trai khá cao. Anh ấy cao ngang ngửa với Beck. Tôi đoán đó chính là bạn trai của chị Christina. Vẻ ngoài của anh ta vượt ngoài sự tưởng tượng của tôi. Anh ấy… xấu hơn tôi tưởng. Điều này làm tôi thất vọng lắm. Mái tóc của anh ta được dấu gọn ghẽ trong chiếc mũ lưỡi trai màu xám nhạt. Hai gò má hơi xám và dính khá nhiều bùn đất. Anh ta khoác lên người một cái áo măng tô khá dày. Trên mu bàn tay đang cầm vali của anh ấy có mấy vết trầy xướt còn rỉ máu. Chị Christina cũng thế. Mái tóc chị trùm trong 1 cái khăn lông dày, không chỉ gương mặt mà cả tay chân chị ấy cũng lấm đầy bùn và có nhiều trầy xướt. Chị khoát ngoài người 1 cái áo dày màu xanh lấm lem và rách vào chỗ. Đứng bên cạnh anh Beck vẫn còn khá sạch sẽ, hai người hệt như từ cống chui lên.
Thấy tôi hết nhìn anh chàng lạ mặt rồi đến nhìn chị Christina, anh Beck phì cười. Tôi nghĩ chắc lúc đó mặt tôi ngố lắm lắm. Chị Christina nhoẻn miệng cười. Trông chị thật thanh lịch. Chị chùi chùi lòng bàn tay vào vạt áo rồi bước nhanh đến chỗ tôi. Trước khi tôi kịp hiểu ra chị định làm gì thì chị đã nhón chân lên và thò tay nắm lấy mớ tóc vàng của tôi.
– Cậu em trai. Em khoẻ không. Trời ạ. Em cao hẳn lên nhỉ. Nhìn ra dáng quá đi. À để chị giới thiệu với em. Đây là anh Eric. Anh ấy là bạn trai của chị. Hai người nên làm quen với nhau.
Anh chàng lạ mặt cười với tôi, đồng thời hơi cúi đầu xuống. Theo phép lịch sự, tôi cũng cúi đầu chào lại. Ngay lúc vừa cúi đầu xuống, tôi bắt gặp ánh mắt sáng rực rỡ của anh chàng lạ, à… anh Eric. Đôi mắt xanh lục đó có lẽ là thứ quí giá nhất trên toàn thân thể anh ấy.
– Chào anh, em là Nicky. Em đã nghe chị Christina nói nhiều về anh. Rất hân hạnh được gặp anh.
– Chào em, anh cũng hân hạnh được gặp em. Anh nghĩ em lớn hơn là tuổi 17 của em đấy.
Thật lịch sự – tôi thầm nghĩ. Giá mà anh cũng đẹp trai một tí thì có lẽ tôi đã thấy thích anh hơn. Tôi không ưa nổi vẻ dơ dáy đó.
– Anh chị xuống bến xe thì trời mưa to. Hai anh chị lại không đón được xe taxi để về nhà. Trời ạ. Em biết cuốc bộ mười mấy cây số mệt thế nào không hả. Đã vậy chị còn bị té, kéo theo anh Eric té luôn. Thế nên bây giờ anh chị mới dơ dáy và rách rưới thế này – Chị Christina nhìn Eric một cách âu yếm trong khi kể tôi nghe về chuyến đi của hai người. Thật không may cho hai người họ. Giá không có mưa thì Eric có thể dễ nhìn hơn rồi.
– Em nghĩ anh chị nên đi tắm rửa. Anh Beck này, chắc bố mẹ cũng sẽ sắp cho anh Eric ở phòng cho khách nhỉ. Hai anh chị sắp đồ lên đó đi.
Mọi người trong nhà đều hiểu ý bố mẹ tôi. Họ rất vui tính nhưng không dễ gì họ chịu sắp cho anh Eric và chị Christina ở chung 1 phòng. Dù họ có yêu nhau thế nào thì tốt nhất họ nên tách nhau ra vào buổi tối khi đang ở nhà tôi.
Lúc đi ngang qua tôi, tôi thấy Eric hơi ngó tôi một chút… Tôi cảm thấy hơi ngại nhưng trận bóng chày lại kéo tôi vào sự hăng say. 15 phút sau thì chương trình thể thao chấm dứt và tôi thấy hơi buồn ngủ. Phải đánh môt giấc thật say rồi tính tiếp. Dù gì đêm qua tôi cũng chẳng ngủ nhiều.
Tôi trở mình khi nghe tiếng giày của chị Christina khua bên ngoài. Tôi biết chị ấy đang cần giúp đỡ. Nhưng thật kì. Tôi ngủ chưa đầy 15 phút.
– Nicky em rảnh không?
– Có gì không chị?
– Em xuống phòng khách và nói chuyện với anh Eric dùm chị trong khi chị đi soạn lại mớ quần áo và may lại cái áo khoác xanh. Để anh ấy ở dưới một mình thì tội lắm.
Tôi mở cửa, cười hề hề và bắt đầu ra giá:
– Chị cho em cái gì nè
– Chị có 1 cây kẹo mút. Có muốn ăn không hả – Christina nhìn tôi tinh ranh.
– Thôi cám ơn. Kinh thật. Em mà đi ăn kẹo mút sao.
Tôi vui vẻ hút sáo, đút hai tay vào túi quần tây và bước xuống nhà. Xa xa, anh Eric đang ngồi trên salong, hướng mặt về phía tôi. Nhìn anh có vẻ sạch hơn rất nhiều và…