Chúng tôi nằm vật ra sàn. Đống rơm mềm mại dính đầy mồ hôi, thơm và trơn ướt. Mấy con bò nhìn chúng tôi lạ kì và tôi thấy buồn ngủ. Beck và Eric đứng dậy, mặc lại quần áo. Hai người hối tôi vận lại đồ rồi sửa cái chuồng bò nhưng tôi chẳng để ý. Hai mắt tôi sụp xuống và tôi chìm vào giấc ngủ mênh mông.
Khi tôi thức dậy, mọi thứ trên người tôi đều chỉnh tề. Tôi đang nằm trên giường mình, vẫn mặc cái quần bò nhưng khoác lên người chiếc áo sơ mi. Cái áo thun xịn của tôi đã rách nát. Kế bên giường là đôi giày được xếp ngay ngắn. Tôi đoán sau khi làm xong cái chuồng thì Eric và Beck đã khiêng tôi vào lại nhà.
Ngoài cổng trang trại có tiếng ồn ào. Chắc có khách đến. Tôi soi lại gương rồi chạy ào xuống nhà. Mọi người đều có ở đó.
Hai người khách đang bước vào nhà. Tôi chăm chú nhìn ra phía cửa. Tuy đã lâu không gặp mặt nhưng tôi nhanh chóng nhận ra đó là chị Helen. Xinh đẹp và tự tin trong áo đầm trắng, nhìn chị ấy thật mê hồn. Bên cạnh Helen là một chàng trai lịch lãm. Tôi nghĩ đó là chồng chị.
Tôi chợt nhớ đến Beck. Tôi quay lưng lại nhìn và bắt gặp đôi mắt buồn của Beck. Một thoáng ngỡ ngàng, Beck nhìn Helen trân trân rồi lặng lẽ lách mình đi vào phòng trong. Tôi nghĩ từ đó anh sẽ chạy ra cửa sau và đi vào chuồng bò. Anh ấy đang rất buồn khi gặp lại người yêu. Tôi đoán được những gì anh ấy đang nghĩ.
Phía bên kia, Eric cũng đang đăm chiêu. Anh ấy có vẻ muốn đi theo Beck nhưng chị Christina giữ chặc tay anh ấy. Eric ra hiệu cho tôi đi theo Beck.
Tôi vừa bước vừa suy nghĩ rất nhiều. Tôi không hiểu Beck nghĩ gì? Chỉ cách đây vài giờ, anh ấy còn đang đê mê trong vòng tay chúng tôi. Nhưng giờ anh ấy đang buồn. Anh ấy ghen. Anh ấy đau khổ. Cả tôi lẫn Eric không thể thay thế hình bóng Helen trong trái tim anh ấy. Beck vẫn là một người đàn ông. Anh quan hệ đồng tính luyến ái với chúng tôi nhưng cơ bản anh vẫn là một người đàn ông. Cũng giống như Eric và tôi vậy. Eric không thể bỏ Christina giống như tôi vẫn đang rất nhớ Mary. Tôi quyết định để Beck một mình trong chuồng ngựa. Tôi đứng giữa cánh đồng cỏ, tay gác lên chiếc cột. Phía trên đầu tôi, mây chiều đang bay vội vã.
Mọi thứ đang trở nên rắc rối.
– Anh nhận ra em ngay khi vừa gặp mặt. Gương mặt của em không thể lẫn vào đâu.
Tôi ngỡ ngàng quay lưng lại. Giọng nói đó thật đặc biệt. Lạ lẫm nhưng ấm nồng vàgợi cảm.
Người vừa nói là chồng chị Helen.
– Chào em, anh là chồng Helen. Anh tên Oliver. Năm nay anh 27 tuổi.
– Em nhớ hình như mới gặp anh lần đầu.
– Đúng. Nhưng anh biết rõ về em. Sinh ngày 16 tháng 6, thuộc chòm sao song tử. Nhóm máu O. Bạn gái em tên Mary, viết chữ rất đẹp. Em có những chiếc khăn tay thêu chữ N. Em thích xài tiền lẻ.
– Ahh… sao anh biết? Chị Helen không thể biết nhiều về em như vậy.
Oliver mỉm cười nhẹ. Tôi đã tìm ra nguyên nhân vì sao Helen không bỏ được người yêu mình để theo Beck. Oliver không hề kém thua Beck. Đó là một chàng trai toàn vẹn mang một nét đẹp La Mã cổ với đôi mắt xanh như hồ thu, hàng mi cong dài, ướt đẫm mơ màng; đôi môi đỏ hồng và hàm răng trắng. Khuôn mặt Oliver góc cạnh vừa phải và nó làm anh trông cứng cỏi.
Oliver đưa tôi cái ví. Cái ví tôi đánh rơi trên tàu điện. Tôi không hiểu vì sao Oliver có nó.
– Một người bạn của anh đến dự đám cưới trễ. Hắn nhặt được chiếc ví trên tàu hoả. Trong đó có địa chỉ của em. Hắn nhờ chị Helen đưa cho em hộ. Anh đã giữ nó. Anh xin lỗi vì đã tò mò xem mọi thứ trong ví em. Tấm hình em chụp với cô bạn gái rất đẹp. Cả hai. Rất đẹp.