Tôi đưa tay cầm lấy cái ví, lòng thoảng hoặc những cảm giác mơ hồ. Những ngón tay tôi chạm phải ngón giữa thuôn dài và ấm áp của Oliver. Cả hai chúng tôi đều rụt tay lại.
Oliver nói với tôi anh cần vào phòng khách. Để một mình Helen ở đó là không hay, hơn nữa, nếu anh không trở vào sớm thì sẽ bất kính với cha mẹ tôi.
– Rất vui khi được làm quen với em. Anh ta chào và quay bước vào trong. Rất bặt thiệp.
Tôi kiểm tra lại cái ví. Mọi thứ hầu như đều có đủ. Nhưng tôi mất một tấm hình. Không phải cái hình tôi chụp với Mary có lời đề tặng yêu thương của cô ấy. Tôi bị mất tấm hình tôi chụp ở hồ bơi khi nhận huy chương đồng hồi năm ngoái.
Ai đã lấy tấm hình đó?
Tôi không có thời gian thắc mắc. Phía xa xa trong chuồng bò, những tiếng loảng xoảng vang lên dữ dội. Tôi nghe tiếng rú lên của Beck. Đã có chuyện gì đó xảy ra.
– Nicky, anh đang ở đâu?
Tôi mừng suýt rơi nước mắt. Beck đã tỉnh và còn nhớ tên tôi. Vậy là đầu óc anh không sao.
– Bình tĩnh đi anh. Anh đang nằm ở bệnh viện. Khoẻ thôi mà. Chỉ gãy tay trái thôi. Còn may chán.
Beck nhìn cái tay băng bột trắng xoá, nhếch mép cười.
Hai ngày nay Beck hôn mê bất tỉnh. Sau cái vụ ngã thang leo trong chuồng bò, bác sĩ bảo phải chờ anh ấy tỉnh lại mới biết chắc đầu anh có tổn thương gì không. Thật đáng buồn. Tai nạn làm anh gãy cánh tay trái, mặt thì sưng vù. Bên cạnh đó, vì Beck mà nhiều người trong nhà cãi vã nhau. Mẹ tôi bảo ba tôi không nên mời Oliver và Helen đến ăn tối. Mẹ trách bố vốn biết Beck yêu Helen còn mời vợ chồng cô ta đến làm gì. Mẹ tôi luôn yêu thương Beck như con ruột.
Helen có vẻ rất hối hận. Chị ấy biết chắc Beck bị tai nạn là vì chị ấy. Tôi nghe Venus kể lại Helen đã bật khóc khi Eric về nhà báo tin có thể Beck bị tổn thương não. Nhưng bây giờ thì ổn rồi.
Đáng buồn hơn, Eric đã giận tôi. Anh mắng tôi vì sao không theo sát Beck. Anh trách tôi đã quá lơ là. Khi tôi nói muốn để Beck một mình, Eric đã quát vào mặt tôi rằng tôi tuy to xác nhưng vẫn là một đứa con nít, không biết suy xét. Những điều đó làm tôi đau lòng.
Hai ngày nay tôi túc trực trong bệnh viện. Eric chỉ vào viện một lần. Sau đó anh ở lì ở nhà tôi. Tôi biết anh vừa không muốn gặp tôi vừa sợ phải gặp mặt Beck, nằm im trên giường với cái đầu và cánh tay băng trắng xoá. Mọi người nghĩ tôi ở lại bệnh viện là để làm tròn nghĩa vụ người em. Nhưng những ngày qua tôi đã chăm sóc Beck như một chàng trai chăm sóc một cô gái trong trái tim mình.
Suốt hai ngày ở bệnh viện, tôi suy nghĩ rất nhiều. Mối quan hệ giữa ba chúng tôi giờ đây chắc chắn phải thay đổi, rất nhiều và rất lớn. Beck có thể chẳng bao giờ gần chúng tôi nữa và Eric có thể chẳng bao giờ tha thứ cho tôi nếu Beck có chuyện gì xảy ra. Ngay cả khi Beck đã tỉnh dậy và đã bình thường, cách đối xử giữa tôi và Eric chắn sẽ thay đổi.
Chúng tôi gặp nhau ở nhà. Mẹ vào thay cho tôi về nhà tắm rửa nghỉ ngơi. Eric đứng ở cầu thang, nhìn tôi, muốn nói một điều gì đó. Tôi tính đi xuống và trò chuyện với anh. Nhưng những lời anh nhiếc móc tôi lại vang lên. Một thằng nhóc không biết suy sét. Không, ít nhất anh ấy phải xin lỗi tôi. Tôi không dễ gì làm lành nhanh như vậy.