VN88 VN88

Đồ chó má, địt mẹ tụi bây, đĩ mẹ nhà chúng mày

Hắc Sói mắt trợn tròng, tay buông súng, bịt ngang yết hầu, ngó tôi, rồi ngó lại Thảo. Hắn từng bước từng bước một lăm lăm bước về phía Thảo. Tôi cố lết theo Hắc Sói dù lúc đó, mình tôi đã ghim đủ năm viên, để cố níu ghót chân hắn lại. Nhưng, hắn đã sát bước đến Phương Thảo và ghim xuống lưỡi kim nhọn tử thần ấy. Nó cắm sâu vào da thịt Xuân Thảo làm nàng rú lên đau đớn, nhưng rồi Thảo vẫn mơ màng, quằn quại dày vò vì chất thuốc lan tỏa. Cũng cùng lúc ấy, máu từ cổ họng Hắc Sói xẹt xẹt tuôn ra, hắn thè lưỡi, mắt trân trân, rồi khịu xuống tắt thở. Thế là xong đời một tên tướng cướp. Lúc sống hắn chẳng đem lại lợi ích gì cho xã hội, mà lúc chết lại cố níu kéo cướp đi tánh mạng của một thiếu nữ ngây thơ vô tội…..

Lúc ấy, tôi cũng đã đến bên Xuân Thảo. Rút vội mũi chích ra, thì thấy máu nóng đã nhễu nhãi từ cây kim, không biết là của Xuân Thảo hay là của tên Hắc Sói. Lo cho tánh mạng của Thảo, tôi chẳng màng đến có nguy hiểm hay không, chu miệng vào chỗ vết thương, cố hút những chất máu ở chỗ cánh tay bị chích ấy. Nhả ra được miếng máu nào là tôi như bớt đi một gánh nặng, dù biết đó chỉ là một hành động ngu dốt, vì là máu theo dòng luân chuyển chỉ giây lát là lan tỏa khắp cơ thể, vả lại làm vậy chỉ làm tôi lây SIDA theo Thảo chứ chẳng cứu ích được gì. Nhưng chỉ có một tia hy vọng là tôi sẽ liều mình làm thử, bất chấp là ngu hay dốt, chỉ cần một tia hy vọng thôi……. Cả cơ thể tôi yếu dần……và tôi ngất đi…………..

o O o

Khi tỉnh lại, thấy Cảnh đang băng bó cho tôi. Hỏi ảnh, chuyện gì đã xảy ra, thì anh kể cho tôi nghe là lúc tôi ngất đi, Cảnh đã trườn mình đến chỗ có những mảnh sành vỡ và cưa dây trói. Và anh ta đã giải phẫu lấy những đầu đạn và băng bó lại vết thương cho tôi. Thì ra Cảnh là một bác sĩ thực tập chuẩn bị ra nghề nên giải phẫu thành công như vậy.
– Cảm ơn anh Cảnh…không có anh, giờ này em xuống chầu diêm vương rồi…
– Đừng nói thế, mày vì cứu tao và Thảo nên mới ra nông nỗi này…tao phải cảm ơn mày lại là đúng hơn.
Nhắc đến Thảo, tôi mới sực nhớ, hỏi ảnh:
– Uûa, Thảo sao rồi anh?
Cảnh lắc đầu:
– Thảo bị thằng đó cho uống thuốc ‘kích thích’ lại thêm bị chích xì ke vô rồi, nếu bây giờ ở bệnh viện có đủ dụng cụ thì tao giải phẫu hút ra những chất thuốc đó, nhưng ở đây dụng cụ không có, tao….đành…đành bó tay….
Chúng tôi lặng thinh…..
Tôi chợt nhớ lại những gì Hắc Sói nói, nên hỏi Cảnh:
– Ờ…vậy những gì Hắc Sói nói có đúng không?
Cảnh hiểu tôi muốn nói gì, anh ngập ngà ngập ngùng trả lời:
– Tao….không…biết…nhưng có lẽ…có lẽ …đúng…nhưng mà..
– Nhưng gì?
Tôi ngắt ngang câu nói ập à của Cảnh.
– Mày…mày còn nhớ…thằng đó chích mũi…mũi SIDA vô người…Thảo không?? Không biết…Thảo có bị nhiễm không…nhưng rủi….
– Nghĩa là anh không chịu làm tình với Thảo??
– Ờ…ờ…không phải vậy…nhưng…
– Không nhưng gì cả!
Tôi hét lớn
– Tôi đi ra để anh chị ‘có thời gian riêng tư một chút’. Trước hết là nên lo cho tánh mạng Thảo đã rồi hãy tính tới chuyện rủi ro gì đó…
Tôi đứng dậy, bước ra ngoài, nhưng Cảnh cũng đứng lên, đến gần bên tôi, nói nhỏ vào tai tôi:
– Tao biết mày cũng để ý tới con Thảo lắm phải không?
Tôi đỏ mặt, không biết trả lời sao. Nói không thì tôi tự dối lòng tôi thôi, nhưng nói có trước mặt người hôn phu của Thảo thì làm sao tôi nói ra lời. Lưỡng lự, nhưng tôi quyết định gật đầu, trả lời:
– Phải, tôi thích Thảo, nhưng đừng hiểu lầm vì sao tôi liều mình để đi cứu Thảo, nếu là một người khác, tôi cũng làm như vậy thôi.
Cảnh cười gằn:
– Ừ, quân tử quá, mẹ kiếp, mày giả bộ anh hùng cũng giống quá chứ, ai biết cái đám này có phải mày xúi tới bày trò ma quỷ để hại tao và Thảo….
Ngạc nhiên trước cái trở giọng của Cảnh, tôi nổi khùng mỉa mai lại:
– Ừ, phải, tôi đóng kịch, đóng kịch đến nỗi bị trúng bốn năm phát đạn, xém chút đi chầu trời????…Ừ, tôi đóng kịch, đóng sao cho tới nỗi thân tàn ma dại như thế này đây hả???
Cảnh ngập ngừng:
– Ừ, ừ thì tao mặc kệ, miễn là bây giờ mày có thích làm tình với con Thảo không??
Cảnh phớt tỉnh ăng-lê hỏi tôi tỉnh bơ. Tôi chỉ đành lắc đầu, không thể ngờ tình cảm của Cảnh còn ngắn hơn điếu thuốc hút nữa. Tôi chua chát nói mà xót thay cho Thảo:
– Xuân Thảo là bạn gái, là vị hôn thê của mày đó Cảnh…Mày…mày… mày hỏi một thằng lang thang tứ xứ như tao ‘đi làm tình’ với Xuân Thảo? Mày có điên nặng không Cảnh???
Cảnh lắc đầu, mặt chảnh lên:
– Tao mặc kệ mày làm sao thì làm. Tao với Thảo đã hết quan hệ rồi. Chiếc nhẫn tao cũng đã lấy lại rồi, giờ tao với Thảo chỉ là người xa nước lạ mà thôi…. Bây giờ tao rời khỏi đây, đi kêu cảnh sát….. mày thích thì đi theo tao, để Thảo ở lại đây để khi nào xe cứu thương đến đây khiên Xuân Thảo ra. Như vậy là trọn tình nhân nghĩa lắm rồi.Thôi tao đi đây!!

Cảnh đi khuất xa khỏi rừng cây và tia ánh nắng bình minh đã he hắt rọi vào khung cửa sổ. Trong căn nhà, chỉ còn lại tôi, và Thảo. Cảnh đã chôn đi xác của ba tên côn đồ đó từ lúc tôi còn đang hôn mê. Tôi đến bên Thảo. Sờ tay lên trán nàng thì thấy nóng hừng hực. Dòm lại đồng hồ, thì tính ra Xuân Thảo đã bị thuốc hành gần bốn tiếng đồng hồ rồi. Tôi chạy ra sông lấy khăn nhúng nước về đắp lên trán Thảo. Nhưng nhiệt độ trên trán nàng còn nóng lắm. Tai tôi vẫn còn vang vẳng lời Hắc Sói nói: “Kiểu này mà tới sáng, nó không được đụ là đứt dây nứng lồn rồi ứa máu ra mà chết thôi.” Chợt, Xuân Thảo nắm lấy tay tôi, nói trong mơ:
– Cảnh ơi, em thèm khát lắm rồi, hãy để cho em sướng đi, em sẵn sàng rồi….. Làm tình em đi Cảnh…hãy cho em đến cực sướng nhé…Ư’

Xuân Thảo chợt nắm lấy cánh tay tôi lên ngực nàng. Cởi xuống chiếc áo nịt ngực, và tôi thấy rõ một cặp tuyết lê trắng nõn nà. Thảo kéo tay tôi rờ lên cặp vú khêu ngợi ấy. Núm vú Thảo hồng hồng nhô lên, và làn da rờn rờn săn lại vì chất thuốc kích thích. Tay nắm tay, Thảo dời tay tôi xuống vùng bụng thon thả và xuống tận đáy lồn của cô ta. Tay Xuân Thảo đè chặt ở cửa lồn. Tôi cảm thấy nhèn nhẹp ướt đẫm ơ vùng lồn. Ngạc nhiên, và tò mò, tôi rút tay lên định kéo ra coi thử là cái chất nước ẩm nhờn ấy ra sao. Xuân Thảo giật thót người khi cánh tay tôi di động đụng chạm tới những phần thịt ở âm đạo. Tôi cảm giác ra, có một dòng nước từ khe lồn chảy làm ướt nhẹp các ngón tay tôi. Xuân Thảo vịn chặt tay tôi ở đó như để hứng lại những dòng nước tuôn trào đó ra. Chiều Thảo, tôi để tay tôi ở đó và đút các ngón tay vào trong lồn Thảo sờ mó để cho biết thế nào là lồn đàn bà. Thảo nhăn mặt trân mình, miệng ú ớ rí ro, càng làm tôi chấn phấn vỗ vầy sâu vào lồn nàng. Chẳng bao lâu, lồn Xuân Thảo co giật mạnh và một dòng nước tràn ra. Các ngón tay tôi theo sự giao động ấy cuốn vô và nhả ra, chạm vào những phần thịt mềm mại thật thích thú. Xuân thảo bấy giờ mới thả tay tôi ra, và dòng nước ấy ướt đẫm đáy quần nàng. Trán nàng hạ bớt nhiệt độ đi. Tuy còn nóng nhưng đã giảm hẳn. Cả người tôi nóng lên, cu đã trổi dậy ở đáy quần. Nếu như Xuân Thảo còn tỉnh thì tôi sẽ hỏi nàng cho lên đụ, nhưng bây giờ nàng đang mê mang thì biết nàng có muốn hay không?? Nhưng tôi lại nghĩ, nếu Xuân Thảo còn tỉnh thì chắc gì tôi đã có diễm phúc sờ lồn nàng chứ nói chi mần tình nàng. Đang đắn đo, thì tay Xuân Thảo đã sờ mó ngay hạ bộ tôi, và vuốt xe. Chỉ bấy nhiêu đó thôi là tôi chấm dứt suy nghĩ, nhảy lên giường, cởi quần ra, chỉa con cu ngay bờ mu đang hấp hé chờ mong. Tôi ngó nhìn Xuân Thảo. Nhìn thấy nàng trần truồng, tôi mới hiểu rõ rõ tại sao tôi lại yêu nàng diết da như vậy dù mới lần đầu gặp nhau.

VN88

Viết một bình luận