VN88 VN88

Đồ chó má, địt mẹ tụi bây, đĩ mẹ nhà chúng mày

Thục Hiền lã người ra và trút đi hơi thở cuối cùng. Con tim nàng đã ngừng đập và tôi cố lay nàng bao nhiêu lần nàng cũng không tỉnh dậy. Tôi có thể làm gì hơn chỉ đành nghẹn ngào khóc cho nàng, cho một mối tình, cho một người vợ yêu dấu đã mất. Tôi chỉ tay lên trời xanh:
– Oâng trời ơi ông trời, mày có mắt không? Sao mày lại trớ trêu ghẹo người thế!! Cái gì là Đấng trên toàn năng, chứng giám cặp thành hôn, đem hòa bình cho nhân loại? Mày chỉ là một tên khốn khiếp, bại hoại của nhân thế này thôi. Mày nghe không hả ông trời!
Nhưng có ai nghe đâu. Trời xanh vẫn là trời xanh. Cỏ đất vẫn là cỏ đất. Có chăng là trên bãi đất ấy đã nhuốm giòng máu hồng của một người thiếu nữ vô tội…..
Thắng và Tuấn đã đến sau tôi, họ cũng nhỏ giọt lệ cho người đã khuất. Trải qua thảm cảnh này, có ai không đau lòng chứ!
Một chiếc xe taxi chợt phóng tới trước mặt chúng tôi, bước xuống xe là một thiếu nữ đôi mươi. Tuấn sau lưng tôi chợt cất tiếng kêu:
– Hồng!!
Cô gái tên Hồng chạy đến:
– Em vừa bắt được tin nên vội đến thông báo các anh hay!!! Các anh không sao chứ!
Nhưng cũng vừa lúc đó, cô gái thấy tôi đang ôm xác của Thục Hiền nên không dám nói tiếp. Tuấn kéo Hồng qua một bên, hắn đau lòng kể chuyện đã xảy ra. Nét mặt Hồng từ hồng hào trở nên xanh nhợt rồi đau khổ, tuyệt vọng. Nàng ta không chịu nỗi đã kích khi nghe tin cha nàng đã chết và xỉu xuống ngất đi.

Tuấn vội chạy đến đỡ lấy Hồng mà cõi lòng đau như dao cắt. Hắn có thể làm gì hơn, khi hắn là người đã giết cha nàng. Một đằng là anh em, một đằng là cha vợ, hắn đã nhanh chóng quyết định chọn anh em. Huống chi chính Báo Đen là người đã tạo dựng nên bi kịch này. Hắn không biết bây giờ phải tính làm sao? Hắn đã yêu Hồng một cách chân thành và thiết tha, nhưng có lẽ mối tình này phải kết thúc tại đây, thậm chí họ sẽ trở nên thù địch…..

Một lát sau, Hồng dần dần tỉnh dậy. Tuấn bắt gặp một ánh mắt bi phẫn, đau đớn nhưng cũng có lúc dịu dàng tha thiết. Hồng nằm trong vòng tay của Tuấn, lặng thinh. Mắt nàng đã đỏ hoen và những giọt lệ đài trang tuôn trào. Tuấn không biết làm gì hơn nên chỉ đành lặng thinh. Có lẽ đôi trai gái trẻ này đã hiểu rõ nghiệt cảnh đang xày ra trên người họ, và cái họ có thể làm được là quyến luyến những giây phút cuối cùng này thôi.
Aùnh chiều tà trải vàng khắp cõi trời bao la, và cặp tình nhân chìm đắm trong những giây phút yêu đương. Tuấn hồi tưởng tới lúc gặp Hồng ở sàn nhảy, những phút giây ân ái xác thịt điên cuồng và những buổi rủ nhau đi xi-nê, những cái hờn ghen của Hồng. Hắn quyến luyến mãi những giây phút tuyệt vời ấy. Còn Hồng, nàng đang hồi tưởng lại những lúc họ vui vẻ sánh vai bên nhau, Tuấn trao nàng nụ hôn thắm thiết ngay trong tại phòng ăn, và những lúc nàng giận dỗi anh chàng dễ thuơng này, và nhớ nhất là lúc Tuấn vì nàng đã chịu đánh, chịu đấm và can đảm, bất chấp mọi điều để nói anh yêu nàng.Nhưng, ai có ngờ……..
Hồng cuối cùng cũng rời khỏi Tuấn:
– Tất cả đều chỉ là nghịch cảnh anh à. Thôi em vĩnh biệt nhé!
Tuấn nắm tay Hồng níu kéo:
– Anh biết là có lẽ em vĩnh viễn không thứ lỗi cho anh! Nhưng em có thể vì tình yêu mà sống với anh không Hồng? Anh sẵn sàng chịu mọi sỉ vả, dày vò, thậm chí là tánh mạng này bất cứ lúc nào anh cũng sẵn sàng dâng cho em. Chỉ cần em ở bên anh thôi. Từ lúc yêu em, anh biết anh không thể thiếu mất em được, em biết không em?

Aùnh mắt Hồng long lanh, giọng nàng nghẹn ngào:
– Em cũng vậy! Em biết đời này em cũng không thể thiếu anh. Nhưng… nhưng…. Huhuhu…. Em có thể làm gì bây giờ anh, một đằng là chữ hiếu, chữ hận, một đằng là chữ tình, chữ yêu. Em có thể vì chữ nào bỏ chữ nào đây.
Tuấn ôm lấy Hồng, và khóc ra những giọt lệ bi oai, hắn nói trong cay đắng:
– Đừng nói nữa em, chỉ làm cõi lòng mình chua xót thêm thôi!!!
Tuấn khắn khít ôm hôn Hồng vào người, hắn da diết nhớ mãi da thịt ấy, mùi thơm ấy đã làm hắn chết mê chết mệt, đã làm hắn biết yêu biết khổ. Hắn ôm mãi không biết bao lâu, và Hồng cũng như hắn, đã tạm ngăn đi cơn đau mà hòa mình với chữ yêu của khoảnh khắc. Nhưng khi hắn buông nàng ra, chữ yêu ấy đã biến mất và chỉ còn lại là thù hận, và đau khổ. Tuấn quay sang nói với tôi:
– Vĩnh biệt đại ca!
Và hắn nhìn Hồng lần chót, rồi đột ngột, hắn rút khẩu súng ra, chỉa vào đầu nổ súng.

Đùng, đùng…
Tiếng Hồng rú thét lên và xác Tuấn ngã xuống đất, hoàn cảnh quá đột ngột nên khi tôi chay đến thì Tuấn đã hồn xác quy thiên rồi. Đau lòng, tôi héo khô mặt mày, khép mắt hắn lại, chào lần cuối:
– Vĩnh biệt mày!

Hồng lúc đó đã choàng đến bên xác Tuấn mà khóa òa. Tiếng khóc nức nở, ai oán làm héo cả ruột gan con người. Hồng khóc mãi, khóc cho duyên tình dang dở, và khóc cho người yêu đi tìm cái chết để chuộc tội và để giữ trọn ân tình. Nàng đau khổ nào kém gì Tuấn, chính nàng cũng muốn tìm cái chết để có thể giữ tròn mối tình và đạo làm con. Nhưng, đau đớn thay, nàng lại chứng kiến cái chết của người tình mình trước mặt mình. Còn gì đau đớn bằng cảnh đoạn trường này nữa. Khi đã khóc cạn nước mắt, Hồng nhìn về tôi và nói trong đau khổ:
– Em xin nhờ anh một chuyện, xin nhờ anh chôn cất hai chúng em chung một chỗ nhé! Lúc sống không được bên nhau thì lúc chết mãi ở cạnh nhau!
Rồi Hồng cầm lấy súng trong tay Tuấn và bắn vào sọ não…
Đùng Đùng!!

VN88

Viết một bình luận