Sau khi nằm nghỉ một lúc, tôi và Ngọc Dung mặc quần áo rồi xuống nhà để chuẩn bị chuyến khởi hành ra Bắc. Một điều bất ngờ đã xảy ra khi tôi xuống nhà dưới, đó là sự hiện diện của Cảnh vàXuân Thảo. Họ cũng bỡ ngỡ nhận ra tôi. Chúng tôi ngượng nhìn nhau rồi tiến tới chào hỏi:
– Bọn mình thiệt có duyên quá ha? Thảo với Cảnh cũng đến đây đăng ký đi du lịch hả?
Thảo vui miệng trả lời thay Cảnh:
– Anh Hùng, không ngờ gặp anh ở chốn này. Hồi sáng, em ngủ dậy, nhớ ra là hôm nay mình có chuyến đi ra bắc, mà chưa kịp thu dọn quần áo nên vội chạy về nhà thu xếp. Em tính là sau chuyến du lịch này, sẽ đến khách sạn mời anh dự tiệc đám cưới của bọn em đấy chứ. Anh cũng ra bắc chuyến này chứ.
Tôi gật đầu, và nhìn Cảnh. Cảnh bây giờ đã già và yếu hơn trước. Tôi chào hỏi:
– Anh Cảnh dạo này vẫn khoẻ chứ?
Cảnh gật đầu nói xã giao:
– Cảm ơn anh, vẫn đều đều. Anh về một mình à? Chị nhà đâu.
Tôi định mở miệng nói là tôi chưa có vợ, thì Ngọc Dung bỗng xuất hiện choàng vai tôi và mỉm cười nói thay tôi:
– Chị nhà đây nè, anh khỏi lo thằng cha này dở trò dê bậy đến chị nhà!
Cả đám cười xoà và cùng nhau lên xe bắt đầu chuyến du lịch. Trong xe ngoài tôi, Ngọc Dung, Cảnh, Xuân Thảo còn có một anh tài xế, và một cặp tình nhân khác. Nói chung trong xe chỉ toàn những người trạc tuổi ngang nhau nên nói chuyện rất hoà hợp.
Xe đi được 6 ngày, sáng đi chiều nghỉ, chúng tôi đã đến Hà Nội. Những ngày đó, tâm hồn tôi nửa vui nửa buồn. Vui là vì đêm đêm, tôi và Ngọc Dung đụ nhau năm canh bảy hiệp, thân xác rã rời vì đê mê, buồn là vì phòng kế bên, lâu lâu tôi cũng nghe lên những âm thanh rên rỉ của Cảnh và Xuân Thảo.
Tối hôm đó, sau khi ăn cơm tối xong, Ngọc Dung dẫn mọi người đi du ngoạn 36 phố phường Hà Nội. Lúc đi ngang phố phường bán giày, bất thình lình có một tên lái xe hôn đa phóng nhanh qua chúng tôi và giật lấy bóp tay của Xuân Thảo. Lúc ấy mọi người đều ngỡ ngàng, Xuân Thảo bị cái giựt mạnh quá chân vấp chân vững suýt té ngã, còn Cảnh thì hô hoán la to ‘Có ăn trộm, có ăn trộm bà con ơi’. Tôi thì lúc đó đứng khá gần bên Xuân Thảo, miệng còn liêm diêm điếu thuốc, vội một tay đỡ lấy Thảo, tay kia cầm điếu thuốc trên miệng búng mạnh vào người tên trộm bóp. Điếu thuốc bay vào ngay cổ của tên trộm rồi rớt trong áo hắn làm tên ấy rú lên, tay không kiểm soát được chiếc xe và bị té ngã xuống. Tôi vội chạy đến tính giật bóp lại, thì tên trộm rú lên nhìn tôi với ánh mắt đầy căm hận. Hắt rút từ túi quần ra một con dao găm và đâm xỉa vào tôi. Tôi vội lách né, chụp lấy con dao và dằn co với hắn.
Tên này tay chân khá lanh lẹ, tay vừa bị chụp, hắn dùng chân đá liên hoàn vào người tôi làm tôi đau đớn té nhào về phía sau. Tên trộm ấy nhào tới đâm tôi một nhát chí mạng. Hốt hoảng, tôi vội đưa tay lên chụp lây lưỡi dao.
Rẹt, lưỡi dao sắt ngọn đã cứa ngang tay tôi, một miếng thịt trên tay tôi bị cắt rời, máu chảy đầm đìa. Tôi rú lên, trong cơn giận dữ, tay trái chặt ngang cổ hắn làm tên đó lăn ra ngất xỉu. Nói thì chậm nhưng hành động thì nhanh. Và khi đã đánh bất tỉnh tên trộm đó, công an cũng vừa đến. Họ sau khi dò hỏi qua loa đã bắt tên trộm đó về, để mặt tôi vết thương đau đớn ngồi đó. Mọi người trong đoàn du lịch đều hốt hoảng, kêu taxi chở tôi vô bệnh viện gần đó. Sau hơn nửa tiếng đồng hồ cấp cứu, bác sĩ đã băng bó lại vế thương. Và tôi nửa vì bị vết thương hành, nửa bị tê liệt vì thuốc mê nên thiếp đi lúc nào không hay.
Lúc tôi tỉnh dậy, trời đã tối. Bên tôi, Cảnh thì đang đọc báo và Xuân Thảo thì nhắm mắt ngủ trên một chiếc sa lông. Tôi tính lên tiếng nói, nhưng cổ họng bị nghẹn và bị ho sặc sụa. Tiếng ho làm Cảnh và Thảo giật mình dòm tôi. Thảo mừng rỡ reo:
– Anh Hùng tỉnh lại rồi hả, em đi kêu bác sĩ liền.
Thảo phóng nhanh ra ngoài để lại tôi và Cảnh trong phòng. Tôi và hắn dòm nhau mà không biết phải nói gì. Sau một lát, Cảnh lên tiếng:
– Anh Hùng, cảm ơn anh đã cứu vợ chưa cưới của tôi.
Cảnh gằn giọng ở ba chữ ‘vợ chưa cưới’ và nói tiếp:
– Đã hai lần anh đã cứu Thảo, tôi rất cảm kích. Nhưng có chuyện này tôi phải khẩn xin anh. Xin anh sau chuyến đi này, đừng gặp mặt chúng tôi nữa.
Tôi lặng thinh. Cảnh vẫn nói tiếp:
– Tôi biết anh có cảm tình với Thảo. Nhưng anh cũng hiểu là chúng tôi sắp đám cưới rồi. Cứ tiếp tục tình cảnh như vầy cuối cùng chỉ làm ba người khó xử thôi. Tôi mong anh hiểu cho.
Tôi đau đớn gật đầu. Cảnh nhìn tôi dè dặt:
– Anh có lời gì muốn nói không?
Tôi trầm ngâm rất lâu và cuối cùng nghẹn lời:
– Tôi xin chúc phúc cho anh chị được trăm năm hạnh phúc. Và mong anh hãy đối xử tốt với Xuân Thảo.
Cảnh gật gù, đứng dậy đáp:
– Cảm ơn anh, tôi biết. Còn chuyện này tôi cũng xin nói hết, là xin anh hãy giữ kín bí mật ở làng Vĩnh Lịch. Anh hiểu chứ? Con Thảo biết chuyện này đối với cả ba cũng chẳng là chuyện tốt gì. Thôi không có gì tôi đi đây.
Cảnh vừa quay người lại thì chợt khựng người. Xuân Thảo đã đứng đó từ hồi nào. Cô ta nhìn tôi và nhìn Cảnh ánh mắt xoi mói.Xuân Thảo hỏi:
– Anh Cảnh, anh Hùng, chuyện gì đã xảy ra ở làng Vĩnh Lịch. Có thể nói cho em nghe được không?