VN88 VN88

Đồ chó má, địt mẹ tụi bây, đĩ mẹ nhà chúng mày

Chúng tôi lặng thinh. Nhưng Xuân Thảo là một cô gái thông minh. Qua ánh mắt chúng tôi, nàng đã cảm thấy câu chuyện này có gì xảy ra trên người nàng. Rồi, hình như nàng chợt hiểu ra, Xuân Thảo nghẹn ngào nói:
– Chẳng lẽ…. Chẳng lẽ người…người đó không phải là Cảnh mà là….mà là???
Không một ai trả lời câu hỏi của nàng. Xuân Thảo hét to lên:
– Có phải không? Hãy nói đi, có ai nói cho em biết có phải không?

Lâu lắm, Cảnh mới gật đầu, nét mặt xấu hổ. Cái gật đầu ấy làm Xuân Thảo tái mặt lại, nhìn lấy tôi, và tôi cũng nhìn lấy nàng. Cái nhìn ấy bộc lộ niềm oán hận, thẹn thùng, và tình tứ nữa. Rồi Xuân Thảo khóc oà lên, và chạy khỏi căn phòng. Cảnh vội phóng chạy theo, và tôi cũng gượng hết sức đứng lên và phóng ra. Ra tới ngoài bệnh viện thì không thấy Cảnh và Thảo đâu nữa. Tôi chán nản, bước đi một hướng vô định.

Đi không biết bao lâu, tôi chợt giật mình vì nghe có tiếng khóc của một thiếu nữ. Bước về hướng xuất phát tiếng khóc, thì thấy người khóc ấy là Xuân Thảo. Tôi đứng khựng đó rất lâu không biết phải nói gì. Khóc lóc một hồi, Xuân Thảo chợt phát hiện ra sự hiện diện của tôi. Nàng vội quay mặt chạy đi. Tôi phóng vội đến nắm lấy tay nàng:
– Thảo, có thể nghe anh giải thích một lời không?
– Tôi không muốn nghe, tôi không muốn nghe, hãy để tôi đi, để tôi đi đi huhuhuhu..
– Thảo, tôi kiên nhẫn nói, hãy nghe anh nói một lời. Anh biết bây giờ có nói lời nào về chuyện xảy ra cũng không bù đắp được. Anh chỉ mong em hãy quên đi dĩ vãng đau buồn mà hãy sống về tương lai. Tương lai tươi đẹp của em chỉ trong vài ngày tới sẽ thực hiện được, anh hứa là sẽ rời xa chốn này, và chúng ta sẽ không còn gặp mặt nữa. Anh mãi mãi chúc em luôn được hạnh phúc, vui tươi.
Rồi tôi quay người bước đi. Xuân Thảo chợt khóc òa đến nói với theo:
– Anh có biết người tôi yêu là ai không?
Tôi dừng lại. Xuân Thảo nói tiếp:
– Người tôi yêu là người tôi đã trao trinh tiết cho người con trai ấy, là người đã anh dũng chiến đấu với bọn cướp, người đã liều mình hy sinh tánh mạng cho tôi. Em… em khóc vì buồn, mà cũng vì vui nữa. Em khóc vì đã lầm, vì đã theo đuổi tình cảm với một người con trai không phải là người lý tưởng trong con tim em, và em khóc, cũng vì giờ đây em đã kiếm ra người con trai ấy. Anh Hùng…..
Xuân Thảo chạy đến ôm ngang lưng tôi. Tôi nghẹn ngào kéo vòng tay nàng ra và nói:
– Xin lỗi, anh không yêu em.

Rồi tôi phóng mình chạy đi. Vừa chạy, đầu óc tôi xuất hiện bao kỷ niệm buồn vui, những lúc nguy hiểm, bình an bên Thảo. Và tôi khóc. Tôi tự hiểu mình hơn ai hết. Tôi là một con người yếu đuối với tình cảm, tôi sẵn sàng trao ra nhưng tôi không đủ can đảm tiếp nhận. Tôi là một người hèn, không tiền, không danh sống trong cái xã hội này. Tiếp nhận tình yêu của người con gái, tôi sẽ khiến người con gái ấy sống trong sự hy sinh, mất mát, và Thục Hiền là một ví dụ. Và cứ vậy, tôi cô độc chạy suốt một quãng đường, không dám dòm xem cảnh vật chung quay, không dám quay đầu lại, tôi chạy để quên hết dĩ vãng, hiện tại và tương lai. Rồi không biết bao lâu, tôi bị vấp té và bất tỉnh.

Trong cơn mê, tôi thấy mình lạc vào một vườn hồng. Ở đó, tôi thấy một người con gái trong bộ áo cưới, đang ngồi trên bãi có ngắm về dòng sông vàng nhạt. Tôi đến gần để nhận diện nàng, và mãi khi tới trước sát mặt nàng, tôi mới nhận ra đó là Thục Hiền. Tôi mừng rỡ ôm lấy Hiền và kêu to:
– Thục Hiền, cuối cùng anh đã gặp lại em. Anh yêu em lắm.
Thục Hiền để tôi ôm, nàng không nói gì cả. Một lát sau, Hiền kéo tay tôi ra, sờ lấy má tôi và mỉm cười nói:
– Anh Hùng, lâu quá không gặp anh, anh đã ốm đi nhiều rồi.
Nàng cầm lấy tay tôi, và nâng niu lo lắng:
– Anh bị thương có đau không anh? Vết thương có sâu không?
Tôi lắc đầu mỉm cười, tay nắm tay nói:
– Anh không sao, miễn là gặp lại em, không có chuyện gì anh còn bận tâm nữa.
Thục Hiền vuốt nhẹ má tôi, ánh mắt dịu hiền nói:
– Anh nghe lời em. Duyên kiếp đời này của chúng ta đã kết thúc rồi. Anh hãy buông xuôi mọi chuyện mà đi theo con tim của anh. Em ở bên kia thế giới vẫn luôn cầu phúc cho anh và người yêu của anh.
Tôi lắc đầu hét:
– Không, không thể được. Hiền ơi, anh yêu em, trọn đời này em vẫn là người anh yêu nhất. Tại sao em lại rời xa anh mà đi, em có biết anh giờ đây sống trong mặc cảm, tự trách. Em biết không, mỗi ngày, anh bị lương tâm dày vò, bởi cũng vì anh, mà em và ba em đã mất mạng. Anh trách móc bản thân, vì anh đã hứa chăm lo cho em suốt cuộc đời nhưng anh không làm được. Hiền ơi, hãy để anh sống mãi trong giấc mộng này nhé. Anh đã quá mệt rồi, hãy để anh theo em nhé.
Thục Hiền dòm tôi, lắc đầu dịu dàng nói:
– Đừng như thế anh Hùng. Đó không phải là những gì em kỳ vọng ở anh. Em và ba hy sinh, là cam lòng tình nguyện. Em và ba đều mong anh có một cuộc sống tươi vui, hạnh phúc. Giữa chúng ta, không hẳn đã xảy ra tình yêu. Em đã không khẳn định lúc còn sống nhưng tới bây giờ em đã rõ, giữa chúng ta chỉ có một thứ tình, thương mến, kính trọng, bảo bộc cho nhau. Tình yêu lại là một thứ khác nữa anh ạ, đó là một loại tình cảm đam mê, hạnh phúc, ràng buộc giữa hai người với nhau. Hãy buông xuôi mọi chuyện đi anh ạ, hãy để con tim và duyên số hướng dẫn anh đến thứ tình cảm ấy. Em thà là nhìn thấy anh sống trong niềm hạnh phúc thật sự hơn là nhìn anh sống trong đau khổ ràng buột. Có vậy em mới an lòng ở bờ kia thế giới. Hứa với em hãy sống, và sống vì tình yêu anh nhé.
Tôi nắm lấy tay Thục Hiền, đặt lên má tôi:
– Anh sẽ nhớ mãi em, Thục Hiền.
Thục Hiền hôn trán tôi rồi nói:
– Cuối cùng em đã nhìn thấy mặt anh rồi. Đúng là khuôn mặt mà bấy lâu em hằng tưởng tượng. Thời gian em ở bên anh, em rất vui vẻ và em lưu luyến mãi những kỷ niệm xinh đẹp ấy. Anh cũng vậy nhé, hãy để cuộc đời anh mang mãi những kỷ niệm xinh đẹp ấy, hãy cùng nhân loại trải lên một màu xanh tình yêu anh nhé…..

VN88

Viết một bình luận