Tôi chợt thấc giấc. Đó có phải là một giấc mơ không? Hay là Thục Hiền đã hiện hồn báo mộng cho tôi? Hay đó là tiềm giác tôi dã tìm ra cách giải quyết vấn đề, mà bình thường tôi không dám nghĩ đến. Nhưng dù gì cũng mặc, cuối cùng tôi đã có một câu trả lời. Tôi rời bệnh viện, chạy về khách sạn kiếm Xuân Thảo. Nhưng khi tôi đến nơi, Ngọc Dung nói cho tôi hay là Xuân Thảo và Cảnh đã đi máy bay về Sài Gòn làm đám cưới trước ngày dự định. Tôi sững người bàng hoàng một lúc, nhưng sau khi suy nghĩ, tôi chào từ giã Ngọc Dung sau khi trả nàng một số tiền hậu hĩ, và đi đăng ký một chuyến bay gấp về Sài Gòn. Nhưng rủi sao, do trục trặc máy móc, mọi chuyến bay nội địa tạm không hoạt động trong vòng vài ngày tới. Không kịp chờ đợi, tôi mua lại một chiếc hôn đa từ một tay hôn đa ôm và phóng từ Hà Nội về Sài Gòn.
Tôi phóng ngày phóng đêm, trừ vài tiếng đồng hồ ngủ, và ăn, còn lại, cái mông tôi không rời khỏi xe hôn đa. Đi được 2 ngày thì chiếc hôn đa nóng máy quá, và không lết nổi nữa. Tôi đành dục xe, đi một chuyến đò từ miền Trung về Thủ Đức và từ đó, đón một chiếc xe chở nhỏ về tới Sài Gòn. Chuyến đi ròng rã mất 4 ngày.
Về tới Sài Gòn, tôi vội theo địa chỉ đăng ký trong danh bạ du lịch mà Ngọc Dung cho tôi mà dò đến chỗ Xuân Thảo cư ngụ. Khi tôi đến nơi, thì nhà vắng toen, hỏi hàng xóm, thì họ nói là Cảnh và Xuân Thảo đã đi tới nhà thờ làm lễ cưới. Tá hỏa tam tinh, tôi vội hòi địa chỉ nhà thờ, và mua lại chiếc xe đạp của nhà hàng xóm ấy mà phóng tới nhà thờ. Trên đường đi, tôi lẩm bẩm khấn:
– Lạy ông trời ở trên cao, ông mà có linh thiêng thì giúp tôi ván này giựt lại được vợ. Chứ bằng không nguyên kiếp này, tôi chửi rủa ông cả đời đó nhé.
Tiếng chuông nhà thờ đính đoong 12 tiếng báo hiệu mặt trời đã giửa đỉnh, và tôi cũng đã đến được nhà thờ làm lễ. Dục đại chiếc xe ngoài sân, tôi chạy như bay vào nhà thờ, xô mạnh cửa nhà thờ ra, thì thấy lúc đó người cha đang lên tiếng hỏi Xuân Thảo:
– Nhân danh đấng Chúa Trời, và luật pháp ràng buột của chính phủ, tôi xin hỏi, Cô Nguyễn Xuân Thảo có bằng lòng lấy anh Nguyễn Cảnh làm chồng không?
Xuân Thảo còn tần ngần khi thấy sự xuất hiện của tôi, nàng chưa kịp trả lời thì tôi đã hô to:
– Không bằng lòng, tôi không bằng lòng!
Mọi người bàng hoàng. Tôi bước đến nắm lấy tay Thảo, mắt nhìn lấy nàng và nói:
– Thảo, anh yêu em.
Tôi và Thảo mắt nhìn nhau. Có thể nói, phút giây ấy, linh hồn tôi tràn ngập một niềm hạnh phúc, ấm áp mà trước giờ tôi chưa hề có. Một cảm giác mà tôi có thể cảm nhận được nhịp đập của Thảo, hơi thở của nàng, và tư duy của nàng tựa như đó là sinh mạng của tôi. Tôi nói tiếp:
– Lần đầu anh gặp em, anh nhớ mãi bóng hình của em. Anh không khẳng định có thể đem cho em một cuộc sống hạnh phúc, giàu sang. Anh cũng không biết chúng mình sẽ sống hoà hợp bên nhau. Nhưng anh mong em, hãy cho anh, cũng như cho em một cơ hội để thử mùi vị tình yêu. Chúng mình hãy cùng nhau đi con đường của riêng chúng mình được không em?
Thảo nhìn tôi. Tôi nhìn Thảo. Cũng như mọi người nhìn chúng tôi. Mọi người đều bối rối, nửa muốn nghe câu trả lời, nửa lại không. Có người bàng quang chép miệng nói:
– Bằng lòng đi.
Nhưng gã đó vừa nói xong, lập từ bị hàng trăm con mắt toé lửa dòm về hắn, khiến gã ấy vội câm như hến. Hắn cuối đầu xuống, im re luôn.
Xuân Thảo một tay nắm lấy tay tôi, tay kia nắm lấy Cảnh và nàng nhắm mắt không nói lời nào. Thời gian trở nên đứng lặng, hàng trăm người hiện diện nhưng không một tiếng động. Im lặng tới nổi con ruồi bay qua cũng còn nghe được thấy tiếng bay của nó. Và rồi, cuối cùng, Xuân Thảo mở mắt ra, dòm lấy chúng tôi và nàng buông tay Cảnh ra. Tay nắm tay tôi, Thảo rưng rưng nước mắt nói:
– Em bằng lòng. Em bằng lòng cùng anh ăn đời ở kiếp, kết duyên vợ chồng. Dù sau này, anh có bệnh tật, ốm đau, em sẽ ở bên anh, trọn bổn phận người làm vợ. Giữa đôi ta, sẽ chung một nhịp đập, một hướng đi, một tình yêu cho đối phương. Em bằng lòng, em bằng lòng……
Tôi vui sướng nắm lấy tay Thảo và khẽ nói:
– Chúng ta đi.
Cả căn phòng vang ầm lên những tiếng vỗ tay. Họ vì cảm động với mối tình chân thật của tôi và Thảo, sẵn sàng tha thứ hành động vì tình mà phá vỡ đạo đức, tri luân của ngàn xưa để lại. Cho tới khi chúng tôi đã rời khỏi nhà thờ, họ bỡ ngỡ nhìn nhau không nói nên lời và lặng lẽ cáo lui.
Đêm đó, tại khác sạn Nhịp Trẻ, tôi và Xuân Thảo đã ở chung một căn phòng, thu xếp hành lý, để mai đây rời khỏi Việt Nam đi kiếm một tổ ấm cho riêng chúng tôi. Sau khi thu dọn, và tắm rửa xong. Tôi và Thảo đều hồi hộp. Dù rằng đã biết, đối phương yêu mình, và đây không phải là lần chúng tôi ái ân đầu tiên, nhưng tôi và Thảo đều không biết làm sao mở màng. Dòm nhau một lúc, tôi chép miệng nói:
– Em ngủ trên giường đi, anh ngủ sa lông được rồi.
Thảo đỏ mặt ấp úng nói:
– Anh lên giường… ngủ chung với em đi.
Tôi đỏ mặt gật đầu rồi leo lên giường. Chúng tôi nằm kế bên nhau, đắp chăn lại. Nằm kế bên Thảo mà con tim tôi rạo rực. Mùi hương nửa xạ, nửa huệ hương luôn làm tôi đắm say. Khó chịu đến nổi, tay chân tôi ngứa ngáy muốn ôm lấy Thảo vào lòng, nhưng sợ sệt nên thay vì sờ mó người nàng, tôi lại sờ mó người tôi. Rồi tay tôi chạm lấy sợi dây chuyền khuôn hình trái tim mà ông cụ làng Vĩnh Lịch tặng cho tôi. Tháo nó ra tôi tính bỏ lên đầu bàn, thì chợt Thảo nắm lấy tay tôi tò mò hỏi:
– Em cũng có một sợi dây chuyền như vầy nè. Anh coi.
Thảo kéo áo xuống làm tôi thấy rõ nàng không mặc áo lót và có thể nhìn thấy cặp ngực trắng phóc đầy đặn của nàng. Và ở giữa ngực nàng, là một sợi dây chuyền giống y của tôi, từ màu sắc tới khuôn khổ. Đúng là môt cặp dây chuyền uyên ương như cụ già ấy đã nói. Tôi kể:
– Sợi dây chuyền này là do một ông cụ ở làng Vĩnh Lịch tặng cho anh đó. Còn em mua sợi dây chuyền này ở đâu?
Xuân Thảo ồ lên một tiếng:
– Cũng có một ông cụ ở làng Vĩnh Lịch tặng cho em đó. Hôm đó em vì hoài niệm tới kỷ niệm ở làng Vĩnh Lịch nên đã trở lại và tình gặp và nghe cụ kể chuyện Nguyễn Lộc-Nguyễn Nữ và dây chuyền này ông ấy cho em đó.
Tôi cười xoà:
– Em hoài kỷ niệm gì thế?
– Nói ra anh đừng giận nhé!
– Ừ anh không giận đâu.
– Thật ra, em vốn hoài nghi anh Cảnh không phải là người… người đã ái ân với em ở làng Vĩnh Lịch. Tại anh yếu quá à….
Chúng tôi lặng thinh. Một lát sau, Thảo khẽ hỏi:
– Anh ghen hả?
Tôi lắc đầu đáp:
– Anh không ghen. Anh không ái ngại em là người nào, và cũng vì anh lúc đó không chịu minh bạch vì anh sợ anh không đủ sức nuôi em, mang cho em một cuộc sống sung túc, và lúc đó, em đã đồng ý đám cưới với Cảnh, thì anh có tư cách gì mà ghen. Chẳng qua anh không biết em nghĩ sao thôi.