Ra khỏi nhà của Thục Hiền, cõi lòng tôi nặng trĩu. Dù Thục Hiền không phải gì của tôi, nhưng cha cô ấy cũng vì tôi mà mất mạng. Lòng bất an, tôi bắt đầu theo dõi đời sống của nàng ta. Hơn ba ngày trời tôi đợi trước nhà Thục Hiền, thủy chung vẫn không thấy bóng dáng nàng ta ra vào. Chỉ đôi lúc, tôi thấy từ sau màn cửa vang ra tiếng ca hát của Thục Hiền, chứng tỏ nàng còn ở trong nhà. Sáng ngày thứ tư, Thục Hiền rời nhà sớm. Thục Hiền nhìn rất đẹp trong một chiếc áo thun vàng nhạt, quần jean, mắt nàng che sau một làn kính mát và trong tay nàng là một cây gậy chỉ đường. Thục Hiền bước đi thật tự nhiên như một người sáng mắt. Tôi đi khoảng cách đằng khá xa sau nàng để xem coi nàng đi về đâu. Thục Hiền đi bộ đến một trạm xe buýt gần đó và đón xe đi đến một trường mẫu giáo ở một vùng khá xa nhà nàng. Tôi theo Thục Hiền vào trong trường mẫu giáo, thấy nàng bước vô một lớp học, đám trẻ trong lớp thấy nàng bước vô ào đến quấn quít bên nàng:
– Cô Hiền, cô Hiền!! Bọn em nhớ cô quá, cô có chuyện gì không cô?
Thục Hiền vuốt tóc em bé gái đang ôm bám lấy chân Hiền cười dịu dàng nói:
– Bé Hân ngoan, mấy hôm nay nhà cô có việc, cô không đến trường được. Thôi, em và các bạn về chỗ đi, chúng ta phải lên lớp rồi.
Thục Hiền đi đến giữa lớp, bỏ túi và gậy xuống, vẫy tay bảo các em trẻ:
– Các em lại gần bên cô, hôm nay cô dạy các em hát bài ‘Papa’ nhe, cô đàn hát một lần, xong cô và các em cùng hát nhé.
‘1,2,3… Everyday my papa work to help to make and see, to see that we were eat, keep the shoe upon my feet. Everynight my papa taken me to my bed, kiss me on my head, after all the pray was said. Growing up with him was easy, time just flew on by, the years began to fly, the age and so did I. I could tell, that mama wasn’t well. Papa knew, and keep down so did she, so did she. When she die, papa broke down and cry. All he said was ‘God, why not take me’.Everytime I kiss my children, papa was swing through. The children lived through you; they grow and need you too. I remember every word that papa used to said; I lived them everyday, he taught me well that way.’
Tiếng hát ngọt ngào, hoà lẫn trong tiếng đàn dương cầm làm tôi xúc động. Tôi biết, Thục Hiền khác không những cho bầy trẻ nghe mà hát với cả tấm lòng, cho người cha đã mất. Chợt, có một bàn tay vỗ nhẹ lên vai tôi. Dòm lại, tôi thấy đó là một người đàn ông, tóc đã lâm râm màu bạc, vẻ mặt đáng kính. Oâng ta hỏi:
– Chào anh, tôi có thể giúp được gì không?
– Chào bác, con là anh họ của Thục Hiền. Tôi theo Hiền đến đây, chỉ đứng ngoài đây coi Thục Hiền dạy các em thôi. Bác là..
– Tôi là Sơn, hiệu trưởng trường này.
Rồi thầy Sơn ngó vào lớp nói:
– Thục Hiền là một cô gái tốt. Tôi coi cô ấy như là con gái của tôi. Đáng tiếc cho cô ta bị mù lòa lúc nhỏ. Nhưng bù lại, trời cho cô ta tánh tình hiền hoà, dễ thương nên tôi, các thầy cô khác quý Thục Hiền lắm.
Thấy đây là dịp để tìm hiểu thêm về đời sống của Thục Hiền. Tôi dò hỏi thầy Sơn:
– Thưa bác, vì con mới nhận lại em Hiền không lâu nên không biết rõ đời sống của em ấy. Thầy có thể cho con biết được không ạ?
Thầy Sơn gật gù:
– Ừ, Thục Hiền hiện giờ là cô giáo của trường tôi. Đám trẻ thích cô ấy lắm. Mấy bữa trước, Thục Hiền xin nghỉ bệnh, đám trẻ nhao nháo hỏi lo cho cô giáo. Nay, cô giáo này trở về, anh coi đám trẻ vui không? À, trở lại câu hỏi của anh, thật ra ban đầu, khi Thục Hiền đến xin việc làm này, tôi rất thương hại cho cô ta, nhưng dù sao cũng lo là cô ta không gánh vác nỗi trách nhiệm coi lớp. Nhưng, sau một thời gian dạy ở trường, Thục Hiền đã chứng tỏ khả năng mình là một cô giáo đảm đang, đầy trách nhiệm không thua các thầy cô khác
Tôi thắc mắc hỏi thầy Sơn:
– Vâng, được vậy chắc Thục Hiền phải cố gắng lắm phải không thầy?
– Khẳng định là như vậy, mỗi ngày, Thục Hiền đến lớp sớm, tâm sự với mấy em nhỏ, lắng nghe lời chúng nói và khuyên các em làm điều hay lẻ phải. Thục Hiền rất thương mấy em nhỏ. Anh thấy em Hân không? Cái em ngồi gần Thục Hiền nhất đó. Em nổi tiếng là nghịch nhất trong trường, có lần nghịch đến nổi em lấy vỏ chuối để trước sàn đi, khiến cô giáo bị ngã rồi còn đốt pháo trong lớp, khiến cả lớp náo lên. Tôi giận lắm, tính đuổi em ấy ra khỏi trường, nhưng Thục Hiền xin tôi mãi khiến tôi không nỡ đuổi em. Thục Hiền chẳng những không giận mà còn ra sức dạy dỗ, khuyên bảo bé Hân. Cứ mỗi ngày lẻ trong tuần, cô xin phép ba mẹ Hân cho Hân ở lại học đàn thêm với cô ta. Anh xem, giờ, bé Hân không những đánh đàn khá mà còn là một trong học sinh ngoan của trường. Vì vậy tôi và các thầy cô khác mến phục Thục Hiền lắm.
– Vậy thầy có biết rõ sinh hoạt đời tư của cô ta không?
Thầy Sơn ngó dòm tôi một lát, ánh mắt nghiêm nghị tựa như một người cha đang răng dạy đứa con làm tôi rạnh xương sống. Nhưng, ánh mắt ấy chỉ thoảng chốc rồi dịu lại, ông ta trầm ngâm kể:
– Cuộc sống của Thục Hiền rất vô tư, và bình thản. Cô ta rất hiếu thảo với mẹ. Từ lúc truởng thành, cô ta đã gánh vác việc nhà thay mẹ. Từ việc nấu ăn, giặt đồ cô ta đảm đan không khác gì những đứa con gái khác. Nửa năm trước, mẹ cô ta qua đời, cô ta sống tự lập một mình. Sinh hoạt vẫn bình thường. Mỗi ngày, tôi phụ cô ta đi mua đồ ăn, thức uống và các đồ dùng linh tinh. Còn lại những chuyện khác, Thục Hiền đều tự mình lo lấy. Tôi xem, cái mà Thục Hiền còn thiếu là một người chồng thôi. Đã có nhiều thầy giáo trong trường mê Thục Hiền, và ngỏ lời cưới Thục Hiền nhưng nàng ta đều từ chối. Chắc có lẽ, Thục Hiền còn ái ngại, hay chưa tìm ra người ý trung nhân. Anh coi, nếu có người con trai nào tốt thì giới thiệu cho Thục Hiền nhé.
Thầy Sơn dòm đồng hồ rồi hớt hải chào tạm biệt tôi:
– Thôi, tôi xin phép đi, vì tới giờ lên lớp rồi. Anh tự nhiên nhé.
– Vâng.
Thầy Sơn đi rồi, tôi đứng ngoài cửa dòm Thục Hiền cho tới cuối ngày. Tan trường, Thục Hiền chào biệt với các thầy cô khác rồi lủi thủi ra về. Tôi theo Thục Hiền trên bước đường về. Trên con đường vắng tanh, Thục Hiền đi trước, tôi đi ở một khoảng cách phía sau Hiền. Lúc gần về tới nhà, đột nhiên, có một chiếc xe phóng tới gần Thục Hiền, trong xe bước xuống một thằng côn đồ. Hắn chạy đến gần Thục Hiền hỏi một câu gì đó. Thục Hiền vừa đưa tay chỉ chỏ thì hắn giật ngang túi xách, xô té Thục Hiền và phóng lên xe dzọt đi. Trường hợp bất ngờ, lại thêm ở khoảng cách khá xa, nên khi tôi chạy lại thì chiếc xe đã phóng đi. Tôi đến bên Thục Hiền, đỡ nàng dậy, lo lắng hỏi:
– Thục Hiền, em có sao không?
– Dạ em không sao? Anh là…là anh Hùng phải không?
– Ừ là anh đây, em đứng đây, để anh lấy cây gậy cho.
Vừa buông tay Thục Hiền, thì nàng lảo đảo té xuống. Tôi hấp tấp quay lại đỡ nàng ân cần hỏi:
– Em sao vậy?
– Aây da, chân em đau quá, đứng không nổi, chắc bị trật xương rồi.
– Để anh cõng em về nhà nhe!
Thục Hiền đỏ mặt, lí nhí nói dạ. Tôi lượm lấy cây gậy rồi cõng Thục Hiền về nhà. Ôm Thục Hiền trên lưng, mùi hương thơm ngát toát ra từ người nàng làm tôi lâng lâng cõi lòng. Da thịt mềm mại, lại thêm Thục Hiền cứ nằm co khít mắc cỡ, sự chung đụng này làm tôi nhồn nhột quá. Tôi cười đùa nói Thục Hiền:
– Em ôm anh sát vào, chứ em ôm kiểu này làm anh ‘ngứa’ quá.