Bây giờ hình như nàng không còn sự lựa chọn nào hơn là ngoan ngoãn cặp kè với y cho tới khi nào có dịp trốn đi mà thôi. Tuy nhiên, Kim vẫn thắc mắc; tại sao y chưa hút máu mình. Đi một lúc bên nhau thực lâu. Kim hỏi:
– Lúc nãy anh nói; chưa hút máu em được. Vậy bao giờ anh mới tính hút máu em?
Con ma cà rồng từ từ quay qua nhìn Kim, không trả lời câu hỏi của nàng. Y đưa một tay vòng qua vai Kim và bàn tay từ từ luồn qua cổ áo nàng. Kim hơi rùng mình, nhưug không dám có một phản ứng gì. Bàn tay y nhẹ nhàng mò mẫm trên ngực nàng. Hơi lạnh bàn tay y truyền qua thân thể Kim làm nàng rùng mình. Một lúc thực lâu, Kim mới để ý. Bốn ngón tay y bợ bên dưới ngực, còn ngón tay cái y cứ thoa thoa bên trên ở một chỗ duy nhất đó. Cả chục phút sau, con ma cà rồng mới lên tiếng:
– Cái này.
Kim chợt nhớ ra. Cái Bùa Yêu do một tên ma cô xâm trên ngực nàng bằng một chất gì đo đỏ như châu sa, hồi nàng vừa ly dị chồng đi hoang. Quả thực, lúc ấy nàng sống bạt mạng như một lãng tử bất cần đời.
Càng nghĩ, Kim càng cảm thấy hồi đó mình lìêu lĩnh một cách ngu dại. Tuổi mới lớn nào có biết gì trường đời ếây cạm bẫy. Lang bang từ Đà Nẵng, dám một thân một mình vô Sài gòn kiếm sống. Nàm trên toa xe lửa mấy ngày đêm với đầy mộng đẹp. Vừa bước xuống ga xe lửa Sàigòn là Kim đã rơi vào bẫy sập của đám lưu manh ở đó ngay.
Quả thực cũng sui cho nàng, xe lửa tới nhà ga vào đúng lúc sắp tới giờ giới nghiêm. Mọi người vội vã kiếm xe chạy về nhà ngay. Lúc đó tình hình chiến sự thật căng thẳng. Đêm đêm, hỏa châu rọi sáng khung trời thành phố. Tiếng bom đạn ì ầm xa gần khắp lối.
Nàng còn đang ngơ ngác thì một tên lưu manh rà tới, giật chiếc va li với tất cả tìên bạc, quần áo trong đó. Y nhẩy lên xe Honda cùng đồng bọn chạy mất dạng. Cái nguy hại nhất là giấy tờ tuỳ thân của Kim đều để trong va li Đêm đó, trời mưa như thác đổ. Ngoài đường vắng tanh không một bóng người. Kim đã khóc ngất đi như một đứa trẻ mất mẹ. Sự sợ hãi cùng cực ập tới thực man dại. Hơn ai hết, Kim biết rằng; một kẻ thất thơ, thất thểu ngoài đường như thế này trong giờ giới nghiêm, rất dễ dàng bị bắn hạ bởi những toán nhân dân tự vệ, hoặc ít nhất thì cũng bị lính bắt đem về bóp đìêu tra như một đặc công Việt cộng xâm nhập đô thành để phá hoại. Đó là chưa kể tới cái đói và lạnh bắt đầu ào tới hành hạ cơ thể nàng.
Kim đi lần lũi trong mưn gió. Cuối cùng, nàng tìm được một cái kẹt hở ra ờ một góc chợ Bến Thành. Mừng rỡ, Kim chui vô trong chợ. ít nhất thì ở đây cũng tránh được cơn mưa. Nàng còn đang hí hửng thì một bàn tay nắm lấy đầu nàng la lên:
– Lần này thì tao núm được mày rồi. Có chạy lên trời mới thoát được.
Kim hoảng hốt, mếu máo:
– Trời ơi, buông tôi ra.
Một cái tát như trời giáng làm Kim thấy trời đất quay mòng mòng.
– Buông mày ra à, quân khốn nạn. Tao gác ở đây, rình mò cả tháng mới núm được mày mà lại bảo buông ra dễ dàng như vậy được hay sao?
– Trời ơi, tôi có làm gì đâu mà ông đánh tôi.
Người đàn ông nắm tóc Kim cười ha hả:
– Mày có làm gì đâu hả? Đứa nào lẻn vô đây ăn cắp bấy lâu nay, làm tao khổ sở như thế nào mày có biết không?
Kim cãi:
– Tôi mới ở mìên Trung tới tối nay, làm gì ăn trộm bay lâu nay được cơ chứ.
Ngã đàn ông cười ha hả:
– A, thì ra tao đổ oan cho mày hả. Vậy đưa giấy tờ tao coi mày ở đâu.
– Tôi vừa bị tụi lưu manh giật hết quần áo giấy tờ rồi.
Ngã đàn ông gác chợ càng cười lớn hơn.
– Mày khỏi phải nói tao cũng biết là không có giấy tờ gì rồi Cái thứ ăn trộm như mày làm gì có giấy tờ gì cơ chứ. Thôi, đừng nói nữa. Theo tao vô trạm gác để sáng mai tao giao cho cảnh sát cho rồi.
Vừa nói, ngã vừa nắm luôn lấy áo Kim lôi đi. Nàng cố ghì lại. Hàng nút áo phía trước ngực bật tung ra thực dễ dàng. Chiếc áo lót mỏng manh không che hết được khuôn ngực lồ lộ. Ngã gác chợ bỗng ngẩn ngơ. Hình như từ lúc núm được nàng, ngã mừng rỡ nên không đểý tới đối tượng là ai. Tới lúc chiếc áo ngoài tuột ra. Da thịt Kim phơi trần, ngã mới nhìn nàng sững sờ. Mặc dù trong chợ chỉ có lác đác đây đó vài ngọn đèn, nhưng cũng đủ ánh sáng lờ mờ cho hắn thấy đang nắm trong tay một thiếu nữ trắng trẻo, có da có thịt. Chứ không phải những hạng trộm cắp lam lũ hàng ngày như ngã thường gặp.
Kim nhìn rõ nét ngạc nhiên trên khuôn mật khắc khổ của tên gác chợ. Nàng nói thực nhanh:
– Tôi đã nói với ông là tôi không phải chui vào đây ăn trộm mà.
Ngã gác chợ hơi run run hỏi:
– Vậy chứ mày chui vô đây làm gì?
– Tôi đã nói với ông là tôi từ mìên Trung mới tới tối nay.
Tự nhiên nết mặt sững sờ của tên gác chợ từ từ biến sang xám ngắt. Ngã run run hỏi:
– Không lẽ…không lẽ mày là đặc công Việt cộng tính chui vô đây đốt chợ sao?
Lời nói của ngã gác chợ tự nhiên làm Kim cũng run lên. Nàng lắp bắp nói:
– Ông… ông đừng có nói ẩu nghe. Buông tôi ra…..
Vậy thì chết tía tao rồi. Nếu hôm nay không bắt được mày, có lẽ tao dám thành con heo quay trong cái chợ này lắm. Mù nội tao cũng không dám buông mày ra đâu.
Nói xong, y vội vàng đè Kim xuống đất, móc ngay sợi đây thừng dắt sau lưng, lật đật trói nghiến hai tay Kim ra phía sau. Kim sợ hãi la lớn:
– Cứu tôi với.cứu tôi với
Nghe Kim la lớn, Ngã gác chợ hoảng hốt, nói thực nhanh:
– Chết mẹ, nó còn đồng bọn nữa.
Nóixong, y lột ngay chiếc áo lót của nàngtọngvô miệng Kim làm nàng không thế nào la lối được nữa. Có lẽ vật lộn với nàng trong tinh thần cãng thẳng tới tột độ, nên sau khi trói và bịt chặt được miệng Kim lại rồi, y ngồi sát ngay bên mình nàng thở ồ ồ. Chỉ một lát sau, y lại vội vàng nhổm dậy, như hốt hoảng, nhìn trước nhìn sau. Chạy ra khe hở chỗ Kim chui vô chợ lúc nãy, lăn cái thùng phi thực lớn che lấp khe hở đó lại. Thì ra đó chỉ là cái bẫy để nhử những tên chui vô chợ ăn trộm. Không may cho Kim, nàng lại đút đầu ngay vô chỗ này!