Tiếng còi xe cảnh sát rú lên khắp lối. Trời tối, đường xá ít xe qua lại nên xe cảnh sát rú còi càng chạy nhanh hơn. Chỉ vài phút sau, dưới chân cầu Golden Gate đã có hơn chục chiếc xe cảnh sát bu kín. Bây giờ thì mọi người đềuxuốngxe, vây quanh hai viên cảnh sát đơn vị Thỏ Con, vì Mỹ Kim và con ma cà rồng không còn ở đó nữa.
Viên sĩ quan trưởng toán nói nửa đùa nửa thật:
– Ê Danny. Chắc con ma cà rồng ôm người đẹp biến mất rồi phải không?
Danny gãi đầu gãi tai nói:
– Dạ, thưa đại úy…. nó ôm người đẹp trốn thực rồi.
Cả chục cảnh sát viên bu quanh cười ha hả. Một anh nói:
– Sao cậu không bảo nó bỏ người đẹp lại rồi muốn biến đâu thì biến.
Danny đỏ mặt, phân đua với viên sĩ quan trưởng toán:
– Đại úy à. quả thực là con ma cà rồng ngồi đó với con bé vũ nữ thoát y của rạp hát Con Heo Vàng mà chúng mình bắt về hôm trước đó.
Viên sl quan cảnh sát mỉm cười nói:
– Thôi xong rồi. Quí vi trở về nhiệm sở đi. Thỏ Con theo tôi tới rạp hát Con Heo Vàng. Giờ này tụi nó còn đang mở cửa mà.
Nói xong, ông ta leo lên xe, lái nhanh về phía trước. Chỉ vài phút sau,. Viên đại úy trưởng toán, Danny và Tommy đã tới rạp hát Con Heo Vàng. Johnson tiếp toán
cảnh sát ngay ngoài cửa rạp.
– Xin chào quí vi. Hôm nay quí vi có nhã hứng tới thưởng thức biểu diễn thoát y chăng?
Viên sĩ quan cảnh sát mỉm cười.
– Dạ, chào ông chủ rạp. Chúng tôi chỉ muốn tới gặp cô Mỹ Kim một chút thôi.
Johnson nìêm nở hướng dẫn toán cảnh sát vô hậu trường sân khấu.
– Vậy xin quí vi theo tôi vô trong này. May mắn hôm nay Mỹ Kim biểu diễn xong, vẫn còn ở lại đây nói chuyện với ông đạo diễn sân khấu.
Viên Đại úy cảnh sát nhìn thuộc viên tỏ vẻ nghi ngờ. Nhưng ông ta im lặng theo sau Johnson vô hậu trường sân khấu. Danny đi sau, thì thào với bạn:
– Thật là ma quỉ, mày có tin nó chạy về đây trước tụi mình hay không?
Tommy ấm ức nói:
– Không thể nào chúng nó lại chạy nhanh hơn xe cảnh sát được Nhưng còn phải xem thực hư thế nào đã.
– Tôi quả quyết là lúc nãy chúng mình gặp con ma cà rồng và con nhỏ vũ nữ này ở dưới chân cầu Golden Gate, chứ không thế nào r”m vào đâu được.
– Vậy thì phải coi xem có phải con bé vũ nữ này thực sự còn ở đây hay không đã.
Tommy vừa nói xong. Johnson đã mở cánh cửa một cãnphòng nhỏ. Mọi người nhìn thấy Mỹ Kimvà một người đàn ông đang ngồi nói chuyện với nhau.
Johnson chỉ người đàn ông giới thiệu:
– Đây là Kinger. Người đạo diễn sân khấu sáng giá nhất của chúng tôi.
Johnson lại hướng về phía Mỹ Kim nói:
– Cô Mỹ Kim thì chắc quí vị biết rồi.
Viên sĩ quan cảnh sát tươi cười nói với Mỹ Kim:
– Xln chào cô Mỹ Kim. Chúng tôi đi tuần ngang qua đây nên ghé vô thăm cô một chút thôi. Rất tiếc là không tới sớm hơn được để coi màn trình diễn của cô. Nghe nói cô biểu diễn đêm nay thật xuất thần phải không?
Mỹ Kim cười thực tươi nói:
– Dạ, xin cám ơn lời khen tặng của đại úy. Tối mai mời quí vị tới sớm hơn một chút. Mỹ Kim sẽ đặc biệt dành màn biểu diễn tặng cho quí vị.
– Dạ… dạ, chúng tôi không dám nhận cái vinh dự đó đâu. Nhưng tối nay, hình như cô về hơi trễ phải không?
– Vâng… thưa đại úy. Anh đạo diễn muốn em ở lại bàn thêm vài chi tiết cho cuộc biểu diễn ngày mai.
– Ô nếu vậy chúng tôi xin kiếu. Không dám làm mất thì giờ quí báu của quí vi nữa. Xin chào.
– Dạ… xin chào đại úy.
Mọi người quay ra. Danny vừa đinh nói gì thì viên đại úy bấm sẽ vô tay anh, ra dấu im lặng. Trong ánh đèn lờ mờ của rạp hát. Khán giả đông không còn chỗ ngồi. Có một số phải đứng tuốt mé sau. Trên sân khấu, một đoàn vũ nữ đang biểu diễn. Các cô ấy chỉ cuốn chung quanh mình một giải lụa thật mỏng. Lúc kín, lúc hở. Những bộ ngực cãng tròn tưng tưng theo từng bước đi man dại ngất ngây. Những cặp đùi nõn nà. Những đường công phơi phới trần truồng con mắt người đam mê.
Nhưng những thứđó không hấp dẫn toán cảnh sát một chút nào. Họ còn đang để mắt vô đám khán giả. Mặt dù cả ba người không ai nói với ai một lời nào. Nhưng trong đâu họ cùng có một ý nghĩ. Và cái ý tưởng đó cùng dừng lại ở một chỗ. Trên chiếc ghế hàng đầu. Một thanh niên ngồi rất bình thản nhìn lên sân khấu. Hình như anh ta không thích thú mấy với những cô vũ nữ khiêu gợi kia. Và khi toán cảnh sát lướt qua hàng ghế danh dự rồi thì anh ta đứng dậy, rảo bước vô hậu trường.
Tommy thì thào với vị sĩ quan trưởng toán của mình:
– Bây giờ phải làm sao hả đại úy?
Viên sĩ quan nói nho nhỏ:
– Mẹ… anh không nhớ mình đã bắn y một phát rồi hay sao?
– Dạ… hôm đó y thò tay vô trong mình, lấy ra cái đầu đạn ném xuống sàn nhà lăn lông lốc, làm tôi muốn té đái.
– Vậy mà bây giờ anh còn muốn làm cái gì nữa?
– Nhưng không lý chúng mình để cho chúng yên thân như vậy hay sao?
– Không hẳn là như vậy đâu, nhưng phải bàn tính lại đã vậy bây giờ chúng ta về sở hả đại úy?
– Chắc chắn là về đó rồi, chứ còn đi đâu được nữa.
Tommy cằn nhằn:
– Tôi phụcvụ trong ngành cảnh sát trên mười năm rồi. Đây là lần đâu tiên nhìn thấy một tên sát nhân mà phải né mặt.
Danny chặc lưỡi, nói:
– Vậy chứ mình làm cái gì được nó bây giờ. Nhất là trong rạp hát đông đúc như thế này. Làm náo loạn lên, thiên hạ chạy đạp lên nhau còn mang họa nữa.
Viên sĩ quan cảnh sát nói nho nhỏ:
– Phải, ngay cả có làm náo loạn lên cũng chẳng làm được cái giống gì. Nó đã từng tới ngay sở cảnh sát phá phách, tụi mình còn bó tay, há chi ở đây chỉ có ba đứa tụi
mình. Nếu muốn nạp mạng thì nhào vô.
Khán gỉa vẫn say sưa thưởng thức màn tnnh diễn nảy lửa trên sân khấu. Họ chẳng thèm để ý gì tới mấy nhân viên cảnh sát có mặt trong rạp hát. V những cô vũ nữ, đang từng cặp, lại từng cặp quện vào nhau. Những bộ ngực ép sát. Những bắp đùi hất ngược. Những vùng bụng trắng nõn phơi phới. Những đường mông cong vòng hây hây là những cái làm cho những người trong rạp hát này bất cần biết chuyện gì đang xẩy ra ở đây.
Trống vẫn đánh tùng tùng. Kèn vẫn thổi réo rắt ánh sáng vẫn thật man dại. Và tiếng cổ võ của khán giả vẫn từng đợt, từng đợt vang lên thật ồn ào…..
Mỹ Kim không biết phải làm sao hơn là nghe theo những gì con ma cà rồng sai bảo. Bây giờ nàng không còn sự lựa chọn nào hơn nữa. Cái may mắn duy nhất của nàng trong giờ phút này là con ma cà rồng vẫn chưa hút máu nàng.
Cũng vì vậy mà Mỹ Kim còn được thảnh thơi sinh hoạt về ban ngày. Căn nhà của nàng đã trở thành nơi cho cỏn ma cà rồng dùng làm căn cứ. Tự nhiên nàng trở thành một tên quản gia cho con ma cà rồng này. Tối hôm qua, sau khi đánh lạc hướng toán cảnh sát, tới rạp hát Con Heo Vàng. Mỹ Kim đã rủ Jacklin về nhà. Cô bé vũ công mới nhập đoàn chưn đây một tháng. Có lẽ Jacklin cũng là vũ nữ biểu diễn thoát y nhỏ tuổi nhất trong đoàn. Ngày cô ta xin vào làm việc tại rạp hát Con Heo Vàng, cũng đúng là ngày sinh nhật thứ 21 của cô.
Johnson đã giao Jacklin cho Mỹ Kim huấn luyện. Vì vậy, lúc nào Jacklin cũng luẩn quẩn bên nàng. Hôm nay được Mỹ Kim rủ về nhà. Jacklin mừng lấm, cô nàng ríu rít nói cười luôn miệng. Jacklin có một thân hình nẩy lửa. Mỹ Kim nghĩ có lẽ cũng vì thế cô ta được lão chủ rạp mướn vô làm ở đây, chứ thực tình, sắc đẹp của cô nàng khó có thể chấp nhận cho trình diễn trên sân khấu được.
Cái nhìn của Mỹ Kim về Jacklin thật đúng. Tuy nhiên, có một đìêu nàng không nghĩ tới là ngày sinh nhật thứ 21 ấy của Jacklin, đã đưa cô nàng tới một khúc quanh mới của cuộc đời. Hôm ấy, Jacklin hồi hộp nộp đơn xin làm vũ công, và không ngờ lại được Johnson mời đi ăn tối.
Cái hẹn cho một bữa ăn với người chủ mới này đã làm Jacklin thật vui mừng. Nàng biết ràng; đìêu mơ ước trở thành một tài tử biểu diễn nhẩy múa trên sân khấu đã có cơ thành tựu. Từ nhỏ tới lớn, Jacklin đã mê ca vũ hơn bất cứ cái gì khác Chỉ có một đìêu làm nàng sợ mộng ước không thành là cái mũi to như quả cà chua và da mặt thì đây mụn và tàn nhan. Vậy mà người chủ rạp hát này lại đễ dãi thu nhận nàng vào làm vũ công ở đây. Một rạp hát nổi tiếng và lớn nhất nhì của thành phốdu lịnh lừng danh thế giới này. Và, buổi tối, nàng lại được Johnson mời xem buổi trình diễn lý thú tuyệt vời này. Sau khi xem hết màn
biểu diễn của Mỹ Kim, Johnson hỏi nàng:
– Em thấy cô tài tử này biểu diễn thế nào?
Jacklin mỉm cười trả lời.
– Cô ta biểu diễn thật tuyệt vời. Em là phụ nữ mà cũng phải run lên nữa. Hèn gì khán giả ngưỡng mộ cô ta như vậy.
– Em nhắm có thể lôi cuốn khán giả như cô ta được không?
– Muốn theo kịp cô ấy, em chắc còn phải học hỏi nhìêu lắm. Và nhất là anh có chịu giúp em thì mới được.
Em nghĩ anh làm gì được cho em đây ?
– Em biết chắc, không có anh, em không làm được gì hết.
– Tại sao vậy?
– Anh cho em nói thực nhé.
– Cứ nói đi.
– Nhưng anh hứa đừng vì những gì em nói mà thay đổi ý định không mướn em làm ở đây nữa được không?
– Đìêu đó thì đương nhiên rồi. Miễn là…
Thấy Johnson ngập ngừng, Jacklin nói ngay.
– Miễn là cái gì cũng được.
Johnson choàng một tay qua vai Jacklin, mỉm cười:
– Vậy em nói đi.
Ngả theo tay Johnson, kề sát mặt bên má chàng. Jacklin thì thầm:
– Em thú thực với anh. Em đã đi xin làm vũ công ở nhìêu rạp hát quanh đây rồi, và họ đều tửchối không nhận em. Mặc dù những rạp hát đó rẻ tìên và thua xa rạp Con Heo Vàng này.
Vậy mà tại sao em dám xin vô đây làm?
– Lúc bướcvô phòng xin việc, em chỉ định xin một chân quét dọn rạp hát thôi. Ai ngờ lúc ấy anh đi qua, lại bảo em đìên vào chỗ vũ công nên em viết đại.
– Nhưng sau khi được xem các màn trình điễn vừa rồi. Em còn giữ ý định biểu diễn trên sân khấu này nữa hay không?
– Em cầu mong được như vậy.
Ánh sáng trong rạp hát từ từ bớt dần. Johnson quay mặt về phía Jacklin, bờ môi kề sát, tiếng anh ta thì thào:
– Em có sợ bi anh lợi dụng không?
Biết Johnson muốn nói gì, Jacklin thì thào trả lời:
– Em đâu phải chưa nằm trong tay đàn ông bao giờ mà sợ cái chuyện ấy.