VN88 VN88

Cặp vú bốc lửa

Dù đây là lần đâu tiên Jacklin vô phòng riêngcủa Johnson. Nhưng nàng đã cảm thấy như thân thuộc tự bao giờ. Ngả lưng xuống chiếc ghế nệm dài trong góc phòng. Jacklin thấy thoải mái làm sao. Có lẽ nơi này sẽ là tố ấm ngàn đời của nhóm ma cà rồng do nàng tạo lên. Jacklin nói nho nhỏ như trong mơ:
– Hãy tắt đèn đi anh Johnson ơi. Lại đây với em đi.
Ánh sángvụt tắt, nhưng cả Johnsonvà Jacklin đều nhìn thấy rõ mọi cảnh vật chung quanh bằng một thứ ánh sáng xanh lè của loài ma. Nàngvương tay ôm chầm lấyJohnson khi chàng vừn tới.
– Chúng mình sẽ sống mãi mãi bên nhau như thế này phải không anh?
– Nhất định là như thế rồi. Bây giờ để anh gọi Rosa tới đây cho em hút máu đã nhé.
– Phải đó, em cũng đã mệt lắm rồi.
Johnson nhấc máy điện thoại, bấm số gọi.
– Alô….
Jacklin chồm lên ngang vai Johnson hỏi:
– Có ai trả lời không anh?
– Chưa
Johnson vừa nói xong. Trong mảy có tiếng lè nhè giọng
– Alô….. ai đó?
Johnson cười hì hì, trả lởi:
– Anh đây cưng. Đang ngủ ngon phải không?
Có tiếng cười khúc khích thật dâm đãng trong máy.
– Anh Johnson của em đó hả. Anh lại cần một chiếc gối ôm vào giờ này chứ gì. Tội nghiệp thì thôi, đã bảo để em ở luôn trong rạp hát với anh mà không chịu. Em vừa đỡ tốn tìên mướn nhà mà anh lại có người ôm ấp ngày đêm nữa.
– Vậy thì tốt rồi. Bây giờ em dọn luôn vào đây đi. Anh có một sự bất ngờ mới lạ cho em nè.
– Em không cần cái gì mới lạ đâu. Cái cũ kỹ của anh là đủ rồi
– Thôi…thôi, được rồi. Muốn cái nào cũng được, vô đây lẹ đi.
Có tiếng cười ròn trong máy và tiếng Rosa trả lời:
– Em tới liền bây giờ.
– Khoan đã.
– Cái gì nữa hả cưng của em?
– Anh để cửa mở, em cứtự nhiên đẩy vô. Cả cửa ngoài lẫn cửa văn phòng của anh đêu không khoá. Hãy theo đèn đỏ hướng dẫn trong rạp hát vô phòng anh, đừng bật đèn như mọi lân làm lão gác gian thức giấc nhé.
– Em biết rồi.

Đặt điện thoạixuống, Johnson lại vội vàng ôm lấyJacklin. Nàng nàm gọn trong lòng chàng như một con mèo cuộn tròn trong lòng chủ. Bộ ngực căng tròn của nàng lúc nào cũng nóng bỏng, vươn lên như mời mọc. Johnson bóp thực mạnh. Jacklin cười khúc khích hỏi:
– Anh làm cái gì mà dữ dằn vậy?
Johnson vục mặt vào cố nàng rít lên.
– Anh muốn nghiền em ra thành tro bụi mới đã cơn thèm muốn này.
– Chút nữa Rosa tới, anh mà mạnh tay như vậy, cô nàng có thể vong mạng đó.
– Không, anh sẽ để con bé đó cho em đùa chơi.
– Anh muốn thế nào?
– Anh sẽ đứng bên cạnh em. Nói cười với cô ta, để cô ta tưởng là anh. Trong khi đó, em sẽ ân ái với cô đó trước khi biến nàng thành ma cà rồng.
– Thân thể em là phụ nữ, làm sao cô ta râm được.
Đó mới là cái thú của cuộc chơi. Xem trí thông mình của cô ta tới đâu. Em phải nhớ là miệng em luôn lắp bắt những lời anh nói. Nhưng đừng để phát ra tiếng.
– Chắc chắn nàng sẽ điên lên vì tưởng anh biến thành con gái mất rồi.
– Quên nữa, để anh sức cho em loại nước hoa anh vẫn dùng khi ân ái với nàng.

Nói xong, Johnson với tay lấy chai nước hoa để bên cạnh, xịt lên khắp mình Jacklin. Mùi thơm toả ra khẩp phòng. Mùi thơm này cũng rất quen thuộc với Jacklin. Mấy hôm trước nàng cũng đã để ý, mùi thơm này tiết ra từ da thit Johnson.

Bỗng có tiếng kẹt cửa. Cả hai cùng nhìn ra ngoài. Jacklin nghĩ không lý Rosa lại có thể tới đây nhanh như vậy được hay sao. Nhưng nàng đã nhìn thấy ião gác gian đang đi vô phòng chứ không phải Rosa.
Johnson hỏi:
– Ted đó hả. Có chuyện gì không?
Lão gác gian mỉm cười nói:
– Hai ng cho lão ngồi đây coi cuộc chơi có được không?
Johnson ngần ngử hỏi Jacklin.
– Em nghĩ thế nào?
Jacklin cười khúc khích nói:
– Em đã bảo càng đông càng vui mà. Nếu Ted nhập cuộc anh có ghen không?
Johnson cười lớn:
– Ted là người bạn già tri kỷ của anh từ khi lập ra rạp hát này. Có cái gì mà tụi anh không chia sẻ cho nhau.
– Nếu vậy thì tốt rồi. Lại đây anh Ted.

VN88

Viết một bình luận