VN88 VN88

Cặp vú bốc lửa

Bàn tay Johnson từ từ luồn qua vạt áo Jacklin. Chàng không ngờ nước da cô bé này mịn màng nhưvậy. Bộ ngực khổng lồ của tuổi dậy thì thơm phưng phức. Chàng đã để ý ngay từ khi nhìn thấy cô ta đang hý hoáy đĩen tờ đơn xin làm việc. Lúc ấy chàng chỉ nhìn thấy một khoảng da thit nhỏ căng tròn, trắng nõn, nhấp nhô trên cồ áo. Bây giờ Johnson mới thấy cả một vùng đồi núi căng tròn chắc nich quí báu này. Chàng bóp nhe nhẹ, hỏi:
– Chắc em có nhìêu bạn trai lắm phải không?
Jacklin thì thào:
– Nói ra không biết anh có tin không?
– Thì em cứ nói đi.
– Sự thực, em không có một đứa bạn trai nào hết.
Johnson hôn nhẹ lên môi Jacklin rồi nói:
– Lúc nãy em vừa mới nói: Em từng nàn trong tay đàn ông rồi, phải không?
– Đúng thế.
Vậy những người đàn ông đó không phải là bồ bịch em hay sao?
– Không phải. Họ chỉ là những người em cần giải quyết những gì em muốn.
– Nghĩa là sao?
– Ngay từ nhỏ, em đã thích được đàn ông ôm ấp.
– Mặc dù những người ấy không quen biết à?
– Nói là không quen biết thì cũng hơi quá đáng. Nhưng không thực sự phải là bồ bich thì cũng chẳng sao. Xong rồi, ai về nhà nấy thôi.
– Và những người ấy có trở lại với em nữa hay không?
– Đàn ông mà anh. Mình chìêu chuộng họ thì đâu có anh nào bỏ lỡ cơ hội cơ chứ. Nhưng thực sự cũng chãng có nhìêu người được em âu yếm đâu.
– Sao em nói là em thích được đàn ông ôm ấp ngay từ hồi nhỏ cơ mà.
– Dạ, nhưng những người ấy đêu lớn tuổi và họ tới với em như một tên ăn trộm.
Johnson mỉm cười:
– Nhưng mà chủ nhà mở cửa sẵn cho những tên ăn trộm ấy lẻn vô phải không? .
Jacklin cười khúc khích. .
– Dạ…
– Tên trộm diễm phúc nào là kẻ đầu tiên lẻn được vào đời em vậy?
– Bố của một con bạn.
Lại có chuyện ấy nữa hay sao. Con nhỏ bạn đó có biết bốnó làm nhưvậy hay không? Hồi đó em bao nhiêu tuổi rồi?
– Lúc đó em đã 15 tuổi rồi. Đầu dây mối nhợ cũng là con Rose đàn cảnh cho em lọt vào vòng tay bố nó thôi.
– Mẹ nó có biết không?
– Bố mẹ nó ly dị nhau lâu rồi. Căn nhà hai bố con nó ớ rộng thênh thanh, lại có bểbơi và chỗ tấm hơi nữa. Anh phải biết, em mê bơi lội còn hơn khiêu vũ nữa,
– Như vậy em thường tới nhà con Rose bơi lội à?
– Dạ, về sau này hai đứa tụi em bỏ học ở nhà bơi lội luôn. . .
– Vậy mà bốcon Rose đểyên cho nó làm nhưvậy hay sao?
– Bố nó còn nói được gì nữa.
– Tại sao?
– Con quỉ nhỏ đó đã đẩy em vào vòng tay bố nó rồi. Ông ta còn muốn con gái mình ở nhà bơi lội để có cớ giữ chân em.
– Gia đình em có biết em bỏ học tới nhà con Rose ngủ với bố nó không?
– Làm sao bố mẹ em biết được. òng bà ấy vẫn tưởng em đi học đêu đặn như thường thôi mà.
– Nhà trường không báo cáo à?
– Thàng cha coi vụ gọi điện thoại báo cho gia đình là bồ con Rose thì còn ai biết việc tụi em làm nữa.
– Tụi em quỉ quái thật.
– Đúng ra là bố con Rose xếp đặt hết.
– Ông ấy làm sao?
– Hôm sinh nhật thứ 15 của nó, cũng là ngày em bị ông ta mò mẫm.
– Ông ấy có làm em đau đớn không?
– Không, ngày đầu tiên ấy chưa có gì.
– Tại sao vậy?
– Bởi vì hôm ấy bữa tiệc có cả chục đứa tới tham dự.
– Vậy làm sao ông ta có thể mò mẫm em mà không sợ mọi người biết.
– Thực ra hôm đó chẳng có ai biết ông ta là bố con Rose cả.
– Tất cả bạn bè nó à?
– Không phải tất cả bạn bè nó đêu không biết ông ta là bố nó. Nhưng mà hôm đó tụi em tổ chức tiệc khiêu vũ hóa trang. Ông ta giả làm một ông già, đeo cái mặt nạ thực lớn, chùm hết cả đâu. Em có biết là ông ta không?
– Lúc đâu thì không biết. Nhưng khi nhẩy xong, rủ nhau ra vườn. Ông ta nói chuyện thì em biết ngay.
– Vậy mà em dám để cho ông ta mò mẫm à?
– Ông ấy mò em ngay từ lúc đang khiêu vũ.
– Em cũng để yên hay sao. Mọi người không ai thấy gì à?
Lúc đèn đuốc tắt hết, chỉ còn ánh sáng lờ mờ. Hơn nữa, đứa nào cũng có cặp thì còn ai để ý tới ai nữa.
– Ông ta lợi dụng bóng tối hôn em à?
– Không, ông ấy luồn tay vô quần em. Xoa bờ mông em trước. Hôm ấy em lại hóa trang làm mụ phù thủy già khọm. Quần áo rộng thùng thình. Nhất là cái áo choàng bên ngoài đã giúp bàn tay ông ta thêm tự do.
– Em không phản đối à?
– Phản đối cái gì nữa cơ chứ. Phải thành thực mà nói, lúc ấy em cũng thấy thinh thích. Lúc nhẩy cũng đã có uống vài ly rượu rồi. Khi ấy hai đứa lại ôm cứng lấy nhau, cả hai cùng cọ sát. Mặc dù qua lớp qùân áo bên ngoài, nhưng cũng cảm thấy da thit nóng bỏng và cứng ngắc của nhau rồi.
– Lúc bàn tay ông ta mò vô trong quần em, em thấy thế nào?
– Em càng ôm cứng lấy ông ta hơn nữa. Cũng hơi sờ sợ nhất là khi ông ta mò ra phía trước. Em còn nhớ tới bây giờ, lúc ấy hai đứa đã dìu nhau vô một góc nhà, khuất bên chậu cây lớn. ông ta kéo tay em thọc vô quần ông ấy, Bắt phải nắm lây khối thlt cứng như sắt của ông ta. Lần đầu tiên trong đời đụng chạm vào nơi đó của đàn ông. Mình thấy nó nôn nao làm sao…
– Lúc đó em biết ông ta là bố con Rose chưa?
– Chưa, ngay cả khi ông ta cúi xuống hôn em cũng vẫn chưa biết. Tụi em núc lưỡi nhau như những người tình thực sự
– Khi hôn nhau, ông ta phải bỏ mặt nạ ra chứ. Tại sao em chưa nhận ra?
– Em chưa biết ông ta là ai, vì tưởng ông ấy là một bạn học nào trong lớp nên rất mắc cở. Hai mắt em nhắm lại tử đâu tới cuối Rồi cứ thế, tụi em vừa nhẩy vừa mò mẫm nhau. Lúc sau này thì em bạo dạn hơn, bàn tay đã tự di động trong qùân ông ta. Phải nói em còn muốn ông ta đè em ra nữa. Nhưng đang nhẩy mà….
– Nhưng lúc ra ngoài vườn thì sao?
– Lúc ấy em chới với. Nhưng hai đứa đã như vậy rồi còn gì nữa. Em mắc cỡ quá, rúc đầu vô ngực ông ta. Trong lùm cây vắng vẻ và tối om. Oùân áo hai đứa đã cởi ra gần hết. Oùân trong áo ngoài của em cũng đã tụt qua khỏi đầu gối. Bộ ngực trần trụi ép sát vô mình ông ta, run lẩy bẩy. Em cắn vô đó thật mạnh, thì thầm: ” Anh bậy quá đi.”
– Rồi ông ấy trả lời thế nào?
– Ông ta để yên cho em cấn. Kéo sát mình em lại dính chặt vào thân thể ông ấy làm cho mình mẩy em nóng hừng hực. Tiếng ông ta thì thào trên tóc em.
– Ông ấy nói gì?
– Ông ta bảo: “Chúng mình cũng là đàn ông và đàn bà thôi mà.”
– Rồi em trả lời ông ta không?
– Không hiểu sao, em ngóc đâu dậy hỏi ông ta: “Em cắn anh có đau không?”
– Không, ông ấy bảo: Nếu em thích thì cứ cắn nữa đi, ông ấy thương em mà.
– Em có cắn ông ta nữa không?
Không, em sợ ông ta đau. Vì thương em nên nói thế thôi. Bởi vậy, em mới vít đâu ông ta xuống hôn lên môi ông ta thực mạnh bạo. Tụi em núc lưỡi nhau và cảm thấy thân thuộc và tự nhiên từ đó.
– Tối đó ông ta có đè em ra không?
– Sau đó ông ta đưa em về phòng. Hai đứu trần truồng nàm bên nhau.
– Rồi ông ta làm tới phải không?
Dạ, khi ông ta kéo hai chân em dạng ra. Ngồi lên đùi em thì em bỗng run lên bần bật và sợ tái người.
– Ông ấy có làm em đau không?
– Không, em nói đừng làm nhưvậy, em sợ bi đau lắm.
– Ông ta có nghe lời em hay không?
– Có ông ấy bảo: “Anh không làm em đau đớn gì đâu, đừng sợ.”
– Nhưng ông ta vẫn tiến tới phải không?
– Không ông ấy nằm xuống phía chân em, vục mặt vô đó
– Lúc ấy em còn sợ không?
– Sợ lắm chứ. Nhưng em không ngờ ông ta kĩem chế được vào tối hôm ấy. Tuy không có chuyện gì hơn nữa, nhưng tụi em âu yếm nhau như một cặp vợ chồng thực sự rồi.
– Thếrồi tớibao giờông ta mới thực sự đè em ra được?
– Ngay trưa hôm sau, con Rose rủ em trốn mấy giờ học sau cùng, về nhà nó tắm hơi. Em và bố nó mới thực sự làm tất cả những gì ông ta muốn.
– Con Rose có biết không?
– Em nghĩ nó biết. Vì chính nó dàn cảnh cho bố nó gặp em.
– Nó dàn cảnh như thế nào?
– Lúc hai đứa về nhà nó rồi. Cởi hết quần áo, chỉ còn quấn trên mình chiếc khăn tắm. Chui vào phòng tắm hơi thì bố nó đã ngồi trong đó rôi. Tụi em nói chuyện một lúc thì con Rose kêu lên: “Chết cha, tao quên chưa khoá tủ đựng đồ trong trường rồi. Mày ngồi đây chờ tao chạy tới trường khoá tủ rồi trở lại ngay nhé.
– Em cũng nghe lời nó à?
– Lúc đó em còn muốn nó đi luôn nữa. . .
– Tại sao vậy?
– Những cảm giấc ngây ngất tối qua với bố nó còn tràn đây và bây giờ ông ta lại đang ngôi đây. Nếu nó đi rồi thì còn gì hơn cho tụi em tự do làm gì thì làm nữa.
– Và chuyện gì tới nó phải tới phải không?
– Dạ, nó vừa đi khỏi. Hai đứa tụi em đã ôm chầm lấy nhau trong phòng tắm hơi rồi.
– Em không sợ nó trở về bất tử à?
– Bốnó gài móc cửa phòng tắm hơi lại ở ngoài không mở được còn sợ gì nữa.
– Và ông ấy đè em ra ngay trong cãn phòng tắm hơi à?
– Không vội vã nhưvậy đâu. Tụi em hôn hít nhau thực lâu Tới khi không chiu nổi nữa, em mới để cho ông ta leo lên mình em. …
– Em không sợ đau nữa hay sao?
– Sợ chứ, nhưng lúc ấy em mặc kệ.
– Rồi ông ta có làm em đau đớn lắm hay không?
– Trái lại, em chẳng có đau đớn gì cả sau này mới biết; tối tối em thường tự mò mẫm mình, và có khi còn lấy cả trái cà rốt thọc vô đó nữa, nên đã quen lâu rồi mà không hay.

VN88

Viết một bình luận