Tối nay Năm ẩu kéo bé Hai vô nhà nói cho coi cái gì đó nó cũng tưởng như mọi khi Năm Ẩu khoe một món đồ chơi nào thôi. Tới khi Năm ắu lôi ra một cọc tiền làm bé Hai sững sờ. Tiếng Năm ẩu nói bên tai mà bé Hai tưởng như mình đang nàm mơ.
– Ngày mai chú sẽ hỏi ba cháu mua căn nhà này. Cháu đã tin chưa?
Năm ẩu vênh mặt chờ câu trả lời của con nhỏ. Con bé chưa nói gì thì giọng ông TưRăng Vàng ở ngoài cửa mừng rở.
– Chú Năm thực muốn mua căn nhà của tụi tôi hả? Năm ẩu ngạc nhiên thấy ông Tư Răng Vàng đứng sừng sững trước cửa phòng mình hồi nào không hay. Chàng
ngớ ngẩy hỏi:
– Ụa anh Tư đó hả?
– Không tôi thì còn ai cơ chứ?
– Anh tới hồi nào sao tôi không hay?
Tư Răng Vàng cười hì hì nói:
– Tui thấy con bé lén ra sau vườn khóc nên tính ra kêu nó vô ngủ. Ai nhờ thấy chú đi trước nên cũng men theo xem hai chú cháu làm cái gì. Có ngờ đâu lại biết được chú muốn mua căn nhà này. Mà chú nói thực đó phải không?
Năm ẩu cười ha hả.
– Không lý mua nhà lại nói chơi hay sao. Mà anh có bán cho tôi không?
Tiếng vợ Tư Răng Vàng cười hì hì ngay sau lưng Tư Răng Vàng thực lớn:
– Bán…bán.. ai chứ chú Năm mua tụi tôi không lấy mắc đâu. Mà chú có ý cho con bé Hai ở lại đây tụi tôi còn mang ơn chú nữa. Thấy mặt con quỉ cái đó là tôi muốn
lộn tiết lên rồi.
Tư Răng Vàng ngỡ ngàng nhìn vợ đứng ngay sau lưng
hồi nào không hay, ông buột miệng hỏi:
– Bà cũng ra đây rồi à? .
Vợ Tư Răng Vàng mỉm cười nói:
– Ông đang ôm tôi xà nẹo. Tự nhiên tuộtxuống giường ra ngoài sân nên tôi men theo từ lâu rồi.
Năm ẩu cười ha hả.
– Thế là ông rình tôi, lại bị bà ấy rình lại…ha.ha.ha.
Tư Răng Vàng để Năm ẩu cười một hồi mới nói:
– Thôi… nói chuyện đàng hoàng đi. Nếu chú Năm muốn mua thực tình. Ngày mai chúng tôi đưa chú ra Phường làm giấy bán ngay cũng được. Còn con bé Hai muốn ở lại đây mà chú chịu chứa nó tôi sẽ bớt cho chú ít ngàn.
Năm Ẩu đưa mắt nhìn vợ Tư Răng Vàng như thầm hỏi có đồngý như thế không. Như hiểy ý chàng, bà ta nói ngay:
– Nếu được như vậy còn gì hơn nữa. Hàng tháng tụi tôi sẽ gửi lên chút ít phụ với chú cho nó ăn uống. Chứ nó mà theo chúng tôi về dưới đó cũng khó chịu lắm.
Năm ẩu cười hì hì nói:
– Anh chị bớt chút ít tìên nhà cho tôi là được rồi. Còn con Hai để tôi lo. Không cần tiền bạc gì cả. Bây giờ con vợ tôi đã đi làm, lại có chút vốn nên cần một đứa nhỏ ở đây phụ việc bếp nước cho tụi này. Tìên mà chị định gửi lên cho tôi hàng tháng, coi như tìên tôi trả công cho con Hai, và nó gửi cho mấy đứa em nó ăn bánh có được không?
Vợ Tư Răng Vàng mắt sáng lên, nói:
– Còn có chuyện đó nữa hay sao. Nếu vậy tôi cho anh đứt luôn con bé này đó.
Năm ẩu quay qua Tư Răng Vàng hỏi: .
– Còn anh nghĩ sao?
Tư Răng Vàng cười hì hì vui vẻ.
– Chú muốn nhận cháu nó giúpviệc ở đây thì tôi mừng quá rồi, còn hỏi cái gì nữa.
Năm ẩu quay lại hỏi bé Hai:
– Cháu có chịu không?
Con bé bặm môi, nhìn xuống đất gật đầu mấy cái liền. Nó không dám nhìn bà dì ghẻ khi quyết đinh “thoát ly” bà ta. Mặc dù bà đang cố tìm cách tống khứ nó ra khỏi gia đình bố nó. Tư Răng Vàng thấy mọi chuyện xẩy ra thực đúngý mình nên mừng lắm. óng cao hứng nắn tay vợ kéo về phòng ngủ.
– Thôi xong rồi, chúng mình vô phòng ngủ đi. Tối nay tôi chìêu bà hết mình đó.
Bà Tư Răng Vàng có vẻ hứng khởi lắm. Ôm lấy cổ chồng đu người lên, cười khúc khích. Hơn ai hết, bé Hai biết dì ghẻ mình vui vẻ nhưvậy vì đã, tống khứ được mình ra khỏi gia đnh bà ta. Tựnhiên cảm thấy tủi thân vô cùng. Nước mắt trào ra lúc nào không hay.
Năm ẩu ôm lấy vai bé Hai kéo sát vô mình. Chàng hiểu tâm trạng con nhỏ iúc này ra sao. Mặt trăng vừn chui vào một đám mây dầy đăc. Bóng tối chụp xuống không gian mờ mịt. Bỗng Năm Ẩu ngở ngàng thấy hai taybé Hai vít đâu chàng xuống, áp má vô mặt mình. Năm Ẩu cũng không hiểu tại sao chàng lại cúi xuống ôm ghì lấy nó.
Trong bóng tối, bộ ngực chớm nở của đứa con gái 15 ép sát vô mình chàng…..
Năm ẩu nghe thật rõ tiếng bé Hai nghẹn ngào bên tai chàng.
– Chú Năm ơi…. cháu… cháu thương chú quá đi.
Nghe lời thì thầm của bé Hai bên tai. Năm ẩu bỗng nghĩ ngay tới vụ luyện Bùa Yêu. Chàng mừng rỡ kéo bé Hai ngồi xuống đất. Thân thể gầy gò của nó nằm lọt thỏn trong lòng chàng. Năm Ẩu hỏi nho nhỏ:
– Cháu thương chú thiệt à?
Bé Hai đáp nho nhỏ:
– Dạ…
– Thương làm sao đây?
– Thương chú hết mình đó.
– Hết mình là làm sao?
– Chú muốn làm sao cũng được.
Bàn tay Năm Ẩu luồn nhẹ vô vạt áo bé Hai. Mò mẫm lên trên làm con bé hơi co người lại. Năm Ẩu hỏi:
– Cháu có muốn đổi ý không?
Con bé ngần ngừ trả lời?
– Không đâu… chú Năm.
– Ba má cháu biết thì sao?
– Chú không nhớ ổng bả nói gì lúc nãy hay sao?
– Nói gì đâu?
– Họ giao cháu đứt cho chú rồi còn gì nữa.
– Nhưng có nói gì cái vụ này đâu.
Vừa nói, Năm Ẩu vừa xoa nhè nhẹ trên vùng ngực mới nhúm như trái ổi của con nhỏ. Thân thể nó tự động ép sát vào mình Năm ẩu hơn nữa. Hơi thở bé Hai nóng hôi hổi trên mặt Năm ẩu, Bé Hai nói thực nhỏ.
– Cái vụ này là của cháu, cần gì ai nói cơ chứ.
– Như vậy là cháu lớn rồi. Cháu biết yêu rồi phải không?
– Yêu một mình chú thôi được không?
– Được chứ… nhưng cháu yêu làm sao?
– Chú dạy cháu đi.