Nói xong, thằng bé không để Cúc trả lời, nó buông nàng ra, chạy lại khóa cửa. Cúc đi tử từ xuống bếp về phòng mình. Vừa bướcvô phòng thì Cu Con cũng đã chạy tới sau lưng. Nó đứng phía sau, vòng hai tay ôm lấy Cúc. Hai bàn tay để lên ngay bộ ngực nàng bóp nhẹ.
Nói là phòng ngủ của nàng. Thực sự chỉ là cái hầm cầu thang làm vòng ra phía bếp, được dọn dẹp đểvừa cái ghế bố cho Cúc ngủ mà thôi. Tuy nhiên, cũng có cửa nẻo kín đáo Cũng vì thế mà nơi đây tối om om.
Cúc ngồi xuống ghế bố, kéo theo Cu Con. Y vẫn ôm sà nẹo lấy nàng. Bàn tay vầy vò trên bộ ngực hào hển, nóng hôi hổi, vì những cảm giác kích thích của thàng bé truyền sang da thịt nàng. Ngồi yên một lúc, Cúc không biết nàng bị Cu Con kéo xuống hay chính nàng tự nằm xuống ghế bố. Chiếc ghế chũng vào giữa, ép sát hai thân thể sát vào nhau làm một. Chiếc áo bà ba của nàng đã bị Cu Con lột ra. Chiếc quần dùi của y cũng đã tuột xuống chân ngay từ khi hai người vừa nằm xuống. Hơi thờ của cả hai hào hển. Căn phòng tối om om, im lặng…
Tối nay trởi đổ mưa thực nặng hạt. Cơn mưa lúc tạnh, lúc bất chợt ào ào làm nhìêu người tìm chỗ trú không kịp ướt cả quần áo. Tuyết Lai nhìn trời bảo Mỹ Kim.
– Tối nay chị xuất hành mà trời mưa như vậy hên lắm đó.
Mỹ Kim không hiểu tại sao nên hỏi:
– Tại sao vậy?
– Ừ ông bà mình thường nói vậy. Nhưng mà ngoài chuyện đó ra. Nhẩy tầu mà gặt trời mưa, hầu như chẳng bao giờbị bắt, vì mấy trự tuần tiễu lười biếng, đâu có thèm đi đâu.
– Vậy mình đi bây giờ hả?
– Dạ…. chị em mình ra đâu hẻm. Đón xe Taxi tới bến đò cột cờ Thủ Ngữ. Rồi đi đò qua sông, tới nhà con Lan Sún, đối diện ngay chiếc tầu mình làm ăn đêm nay.
– Như vậy tiện quá hả.
– Dạ. Từ nhà con Lan Sún băng qua tầu chỉ trong ít phút là tới. Dù cho tụi tuần tiễu có nhìn thấy tụi mình mà chạy lại thì chúng ta cũng đã leo lên tầu rồi.
– Bộ tụi nó không theo lên tầu bắt chúng mình được hay sao?
– Leo lên tầu thì được. Nhưng mà bắt tụi mình được thì còn khuya.
– Tại sao vậy?
Tuyết Lai cười hì hì.
– Lên tới trên tầu rồi, mình biến luôn vô phòng tụi thuỷ thủ, đóng cửa lại là xong.
– Cảnh sát không kêu họ mở cửa được hay sao?
– Kêu thuỷ thủ mở cửa thì được. Nhưng họ không mở cửa thì làm gì được cơ chứ. Nhất là làm sao biết tụi mình ở phòng nào mà kêu. Cả trăm phòng chứ ít sao.
– Vậy họ có thể rình ở cổng ngoài bắt tụi mình được không?
– Rình thì được, nhưng trước khi về. Thằng nào ngủ với mình rồi lại muốn cho mình bi bắt cơ chứ. Hơn nữa, mình mà bị bắt, tụi nó cũng bị lôi thôi với cảnh sát. Bởi vậy trước khi mình ra khỏi phòng; đứa nào cũng đi một vòng coi có cảnh sát hay không mới cho mình về. Mỹ Kim vui vẻ nói:
– Như thế dễ gì cảnh sát bắt được ai.
Hơn tiếng đồng hồ sau. Mỹ Kim và Tuyết Lai đã có mặt trên tầu rồi. Đúng như lời Tuyết Lai nói; Trên sông chẳng có bóng dáng một chiếc ca nô tuần tiễu nào. Gái nhẩy tầu leo lên boong tầu thư thả như đi chợ. Kẻ mặc áo mưa, người cứ để quần áo ướt nhem dính sát vô đa hàn lên những đường cong nẩy lửa. Họ nhởn nhơ trên boong tầu cũng nhưsục sạo lung tung từng phòng này qua phòng khác, tìm kiếm những thủy thủ cần đàn bà sau nhiều ngày lênh đên trên biển cả.
Vì trời mưa, đám phu bốc rỡ rút xuống hầm tầu đấu láo Cũng vì thế, các thuỷ thủ lui về phòng nghỉ ngơi nhìêu hơn bình thường. Toán được lên bờ chơi cũng phải ở lỳ trên tầu vì thời tiết. Những cô gái nhẩy tầu đêm nay coi như trúng mối. Bời vì có lẽ đó là thú giải trí duy nhất của đia phương này đem tới tận phòng họ.
Mỹ Kim líu díu theo Tuyến Lai chui vào trong khoang tầu Vừa đi được một đoạn, có tiếng gọi:
– Tuyết Lai… Tuyết Lai…
Cả hai cùng quay lại, thấy một người đàn ông đứng bên cửa khoang chứa hàng đưa tay ngoắc ngoắc. Tuyết Lai mừng rỡ kêu lên:
– A.. anh Cai.
Nói xong, nàng nắm tay Mỹ Kim đi ngược lại chỗ người đàn ông đang đứng, liếng thoáng nói:
– Hôm nay anh Cai cho phu nghỉ làm hả?
Người đàn ông mỉm cười nắm lấy tay Tuyết Lai thật thân mật, nói:
– Trời mưu quá, cho anh em nghỉ một chút. Tụi em mới lên tầu hả?
– Dạ… hôm nay em còn dắt chị Mỹ Kim theo nữa. Lính mới đó, bảnh không anh Cai?
Nói xong Tuyết Lai quay lại bảo Mỹ Kim:
– Đây là anh Cai, coi tất cả phu phen làm trên tầu này mà em nói với chị hồi chìêu đó. Anh ấy tốt lắm. Chúng mình còn cần anh Cai giúp đỡ nhìêu nữa đó.
Mỹ Kim cúi dâu, mỉm cười chào người đàn ông Tuyết Lai vừa giới thiệu. Anh ta cười hì hì nói.
– Chúng mình lại đằng kia có chỗ rộng rãi nói chuyện nhé.
Nói xong anh ta nắn tay Tuyết Lai kéo đi ngay. Mỹ Kim cũng lẽo đẽo theo sau. Đây là lần đầu tiên đi trên những bao gạo xếp như núi. Mỹ Kin loạng choạng theo sau hai người. Và, len lỏi một hồi, nàng tới chỗ như một cái hang. Hai bên những bao gạo san sát như một vách tường, chất tới trần boong tầu. Người đàn ông nhìn Mỹ Kim nói:
– Chỗ này là ‘!văn phòng” của anh. Đám phu phải bốc rỡ hết số gạo phía trước, chỗ lúc nãy mình đi qua cho tới đây thì tầu mới nhổ neo, rời bến. Cũng phải mất một tuần là nhanh lắm.
Mỹ Kim tò mò hỏi:
– Vậy anh ăn ở luôn trên tầu này à?
Cai cười hì hì nhìn nàng nói:
– Ăn thì ăn ở đây thật. Nhưng ở luôn thì phải có em ở chung anh mới chịu.
Tuyết Lai cười khanh khách, đập một tay lên vai Cai thực mạnh.
– Cái anh này, mới gặp người ta rân đâu đã chọc quê rồi.
Vừa lúc ấy, một tên thuỷ thủ to như con bò mộng leo về phía ba người. Y nói một tràng tiếng gì Mỹ Kim không hiểu, rồi thấy y cười hành hạch. Tuyết Lai quay lại nói với nàng
– Y bảo anh Cai chia cho y một đứa tụi mình, chứ làm gì mà tham lam vậy. Chị có muốn đivới y đêm nay không?
Mỹ Kim rùng mình, nói nhỏ vào tai Tuyết Lai:
– Trời ơi…nó to con như vậy đặng đè chết người ta hay sao?
Tuyết Lai cười ròn rã, nói:
– Coi vậy chứ không phải vậy đâu chị.
Mỹ Kim vẫn lắc đầu nguầy nguậy, nói:
– Chịu thôi… chịu thôi.
Tuyết Lai nấm tay Mỹ Kim mỉm cười.
– Vậy chị ở đây chơi với anh Cai. Em đi với nó nhé.
Mỹ Kim liếc Cai một cái thực nhanh rồi gật đầu.
– Ừ, chi ở đây chờ em.
Tuyết Lai quay lại nháy Cai một cái thực đ, nói:
– Em gửi chị Mỹ Kim cho anh đêm nay đó.